“Anh, anh yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho Lục Giai Giai.” Tim Bành Tăng Văn đập như trống.
Tiết Ngạn lại đấm một quyền đánh anh ta ngã lăn ra đất, anh đứng trước mặt Bành Tăng Văn: “Đây là sự trừng phạt cho toàn bộ hành vi của cậu hôm nay, nếu còn để tôi biết được một lần nào nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy đâu.”
Khóe môi của Bành Tăng Văn rớm máu, tầm nhìn của anh ta chậm rãi di chuyển từ chân lên trên, lệ khí trên người người đàn ông không hề tan đi nửa phần, anh ta biết người đàn ông này chắc chắn không dễ chọc, tuy đầu óc vẫn hơi mơ hồ, nhưng lại nhanh chóng gật đầu.
Tiết Ngạn rời đi, anh đẩy nhanh tốc độ đuổi theo Lục Giai Giai.
Cô nhìn thấy Tiết Ngạn là lưng mỏi chân đau, ngay Bạch Đoàn cũng không thích nữa: “Hôm nay cho nó ngủ với anh đi, em muốn nghỉ ngơi.”
Từ hôm qua đến nay vừa mệt vừa buồn ngủ, hai cha con này không ai chịu dừng cả.
Bạch Đoàn cảm thấy mẹ đối với mình vừa dịu dàng vừa thân thiết, nhưng từ sau khi cha tới là không cần cậu bé nữa.
Chắc chắn là cha đã chọc mẹ giận rồi, Bạch Đoàn tức giận duỗi tay túm tóc Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai cũng không có sức nào quản hai cha con bọn họ, bây giờ cô đang thiếu khí huyết, định ngủ một giấc cho đã đời.
Hai cha con bị ném ở bên ngoài ký túc xá, mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Giai Giai vừa mới ngủ thì cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, sau đó bên dưới vang lên tiếng rầm rầm, cô trở mình, muốn kêu bọn họ nhẹ một chút, nhưng vừa quay người lại phát hiện ra Trần Ngọc.
Sắc mặt của Trần Ngọc tái nhợt thu dọn đồ của mình, cô ta bị điều tra mấy ngày liền, toàn bộ chuyện trong mấy ngày này quả thật chính là cơn ác mộng của cô ta, không có chỗ dựa, cô ta chỉ đành cúi đầu không lên tiếng.
Trước khi đi, Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn Lục Giai Giai ở giường trên: “Bây giờ tôi thảm rồi, cô đã vui chưa?”
Lục Giai Giai cảm thấy nực cười: “Tôi có gì mà phải vui? Bây giờ cô thảm chỉ vì cưỡng chế trả lại thứ mà cô đã chiếm dụng cho chủ cũ mà thôi, người bị cô giành đồ mới là thảm thật sự kìa.”
Mạo nhận thành tích của người khác, Trần Ngọc đã hủy hoại cuộc đời vốn tươi đẹp của một cô gái khác, cô ta thì có gì mà thảm?
Sắc mặt của Trần Ngọc càng trắng bệch hơn, cô ta ôm đồ ủ rũ rời đi.
Lâm Nguyệt bĩu môi: “Nói không chừng cô ta đã hủy hoại cuộc đời của một cô gái khác, đến bây giờ vẫn không có suy nghĩ hối cải, còn không bằng bắt cô ta lại cho rồi.”
“Sao có thể không bắt chứ? Theo lý mà nói không nên thả ra mới đúng.” Lục Giai Giai hỏi.
“Em nghe nói.” Lâm Nguyệt đóng cửa, nhỏ giọng bảo: “Cha mẹ cô ta đã gánh hết toàn bộ mọi chuyện, nói từ đầu đến cuối Trần Ngọc không hề biết mấy chuyện này, em không tin cô ta không hề có một tí ý thức gì về thành tích của bản thân.”
“Có điều, cha mẹ cô ta cũng thảm rồi, nghe nói phạm rất nhiều tội, nói không chừng…”
Ngón tay của Lâm Nguyệt chạm ra sau đầu.
Lục Giai Giai chợt hiểu trong lòng, cô nằm về giường, tiếp tục ngủ bù.
Một mình Trần Ngọc kéo hành lý to rời đi, ngày thường cũng sẽ có tài xế giúp cô ta, không thì Lữ Vĩ cũng sẽ tới giúp cô ta, nhưng bây giờ lại chẳng có một ai hết.
Trường học cũng có người biết chuyện của Trần Ngọc, ánh mắt nhìn cô ta tràn đầy vẻ chán ghét.
Tác oai tác quái nhiều năm như thế, bây giờ cũng gặp báo ứng rồi.
Nước mắt của Trần Ngọc chảy xuống, vừa khóc vài tiếng thì hành lý trên tay bị người xách lên, cô ta ngẩng đầu trông thấy Lữ Vĩ.
Lữ Vĩ không có biểu cảm gì: “Đi thôi.”
Trần Ngọc không còn kiêu căng như trước kia nữa mà ngoan ngoãn đi sau lưng anh ta.
Hai người ngồi xe buýt về đến hôn phòng, cuối cùng Trần Ngọc cũng không kiềm chế được mà ôm Lữ Vĩ khóc.
Bây giờ cô ta giống như người sắp chết đuối, mà Lữ Vĩ lại là cọng rơm trên biển, có thể cho cô ta tạm thời nghỉ ngơi.
Lữ Vĩ đặt hành lý xuống đất, gỡ từng ngón tay của Trần Ngọc ra: “Khoản tiền tiết kiệm trong nhà đều cho cô hết, chúng ta ly hôn đi.”
Tính cách của bọn họ không hợp, anh ta vốn không có khả năng sống chung với Trần Ngọc cả đời.
“Không, tôi không ly hôn.”
“Tôi đã sớm trình thư lên cấp trên rồi.” Lữ Vĩ nhìn về phía bụng của Trần Ngọc: “Hơn nữa, con của chúng ta đã bị cô phá rồi, tôi không muốn sống chung với cô tiếp nữa, kết thúc như vậy đi.”
“Tôi không muốn…”