“Mau, Tiểu Hoa, Tiểu Hảo, mau dọn gùi của các cháu đi.” Lục Giai Giai kích động.
Lục Hoa và Lục Hảo cũng phản ứng lại, Lục Hoa cầm gùi của mình vớt cá, Lục Hảo thấp người nên Lục Giai Giai không yên tâm, lấy gùi của cô bé qua, nhanh chóng chạy vào hồ bắt cá, lúc vớt lên đổ vào gùi của mình.
Lũ cá từ khắp bốn phương tám hướng bơi qua, đếm cẩn thận lại có bảy, tám con.
Tuy rằng buổi trưa thôn dân đều đang nấu cơm, người tới giặt quần áo cũng chỉ có hai nhà bọn họ.
Nhưng những thôn dân khác vừa nhìn thấy đám người Lục Giai Giai ở bên đó vây một đống cá cũng nhao nhao cầm gùi chạy tới bắt.
…
Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên cây để lại những cái bóng lốm đốm trên mặt nước, những con cá bơi từ cách đó không xa tới, che phủ mấy cái bóng trên hồ.
Cá càng vây tới càng nhiều, vậy mà có đến hai ba mươi con, thôn dân giặt quần áo cắm đầu vào vớt loạn.
Sau khi Lục Giai Giai vớt được năm con đã bị đẩy ra góc ngoài, Lục Hoa và Lục Hảo đều là trẻ con, ba người hoàn toàn không chen vào trong được.
Bác gái cả Lục vớt được ba con cá cũng bị đẩy qua một bên, bà ta hô to: “Các người đừng giẫm vào quần áo của tôi chứ!”
Nhưng câu này hô lên hoàn toàn không có người nghe, người nào thấy cá cũng đỏ cả mắt.
Dưới sự chen lấn xô đẩy, cái áo của Lục Thảo rớt xuống nước trôi đi mất tiêu.
Cái áo vừa trôi đi, cá cũng bơi theo luôn.
Thôn dân ngây người ra đó, nước hồ trong veo có thể nhìn thấy rõ ràng mấy con cá vội vàng bơi theo cái áo không buông.
“Ông trời ơi, đây là ông trời hiển linh rồi…” Một bà mẹ chồng còn chưa hô xong đã bị mấy cô con dâu bên cạnh bịt miệng lại.
“Mẹ, mẹ đừng tuyên truyền mê tín mà…”
Bà mẹ chồng đó lập tức ngậm miệng.
“Đó là áo của con gái tôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bác gái cả Lục cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.
Áo của Lục Thảo?
Thôn dân bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Có một bác gái kêu: “Lẽ nào Lục Thảo là bé Phúc sao? Nếu không sao đàn cá này lại bám theo áo của con nhỏ? Chắc chắn là biết thôn Tây Thủy chúng ta sắp tới mùa thu hoạch mới chạy tới tặng cá, kết quả chúng ta bất cẩn đánh rớt áo của con nhỏ xuống nước nên một con cá cũng không vớt được, đây là gặp báo ứng rồi.”
Lục Giai Giai: “…”
Bác gái cả Lục ngây người tại chỗ, cả người choáng váng vô cùng.
Con gái bà ta là bé Phúc, cả đời này của bà ta cũng không dám nghĩ như vậy.
Nhưng cũng không dám không tin, bằng không một màn trước mắt giải thích kiểu gì?
Có thôn dân nhìn thấy trên đất còn một cái quần mới vội vàng hỏi: “Đây là quần của Lục Thảo sao?”
Bác gái cả Lục gật đầu.
Một giây sau các quần đó đã bị ném vào nước, thôn dân người nào cũng bày sẵn thế trận chờ quân địch, đợi được vớt cá.
Kết quả đợi mấy phút lại chẳng thấy một con cá nào cả.
Bác gái vừa rồi nói Lục Thảo là bé Phúc lập tức nhíu chặt mày: “Đây là đang trừng phạt chúng ta vì tội vừa rồi ném quần áo của bé Phúc xuống hồ, bây giờ không phải không còn cá nữa hay sao?”
Nếu như người thường nói lời này thật sự không ai tin, nhưng bác gái này đã từng làm bà đồng, lần này thôn dân đều tin chắc không nghi ngờ gì nữa.
Lục Giai Giai cũng rơi vào trong trầm tư, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Con gà rừng ngây người bất động đó, con heo rừng kịp thời phanh gấp và cả đàn cá vừa rồi vây quanh cái áo. Trong này hình như có một điểm chung nhưng chắc chắn không có khả năng là vì Lục Thảo.
Dù sao con gà rừng đầu tiên cũng hoàn toàn không liên quan đến Lục Thảo.
“Thế giờ phải làm sao đây?” Bác gái cả hỏi với vẻ ngơ ngác.
“Nhà họ Lục đối xử tốt với con gái bà vào, cuộc sống sung sướng của bà còn đang ở phía sau đấy.”
“…” Lục Giai Giai thấy bên hồ bị người vây đến chật như nêm cối, cũng không giặt được quần áo nữa nên định cùng hai đứa cháu gái vác cá về nhà.