Chỉ là có thôn dân giành được cá rồi mà có thôn dân lại chưa giành được cá, theo lý mà nói mấy con cá này phải giao lên trên sau đó lại chia ra.
Nhưng bây giờ số lượng cá ít, giao lên chia xong mọi người cũng chẳng cắn được một miếng, loại tình huống này thường đều ngầm thừa nhận mình có thể mang về nhà.
Nhưng bọn họ vác năm con cá lớn về, khó tránh khỏi cũng quá khiến người ghen ghét, đặc biệt nhà bọn họ còn là gia đình lãnh đạo.
Lục Giai Giai vừa không muốn để người ta đàm tiếu về nhà mình vừa không muốn tặng cá cho người khác.
Cô hơi do dự rồi kêu bác gái cả Lục cầm một con cá trong gùi của mình.
Lần này cô mang lượng cá nhiều bằng mẹ của bé Phúc, chắc cũng không ai nói gì đâu.
“Thế thì lại ngại quá.” Bác gái cả Lục xoa tay, không ngờ đứa cháu gái lớn này của bà ta đã bắt đầu lấy lòng bà ta.
“Bác cả, bác mau cầm đi, vừa vặn về nhà nấu bữa trưa.”
“Vậy cũng được.” Bác gái cả ngoài mặt ngại ngùng nhưng tay lại nhanh chóng lấy một con cá khoảng hai, ba cân trong gùi của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai và hai đứa cháu gái xách cá về nhà, cá mang theo mùi tanh khiến bộ đồ cô vừa mới giặt cũng nhiễm mùi tanh luôn.
Cũng may khi cô bắt cá đã xắn quần lên, mà lúc cá vừa bắt được cũng không giãy dụa, cho nên bộ đồ cô mới thay không ám bao nhiêu mùi.
Bây giờ cá thi thoảng giãy vài cái trong gùi, nước còn đang nhỏ xuống, cô không có khả năng đeo lên lưng mà chỉ có thể xách tay.
Hai đứa cháu gái trong gùi mỗi đứa đựng một con cá, bản thân Lục Giai Giai cầm hai con cá, đại khái khoảng năm cân, đi đường được một đoạn đã hơi mệt.
Thôn dân không bắt được cá thấy Lục Giai Giai xách bốn con cá rời đi đều tức đỏ mắt.
Bà Tiền chỉ hận không thể giằng lấy, bà ta nói với bác gái cả Lục: “Nhà họ Lục này, bốn con cá đó bà cứ để cô ta mang đi à, cái này không phải của nhà bà sao, nếu không phải có con gái bà thì con gái út nhà họ Lục có thể bắt được bốn con cá đó chắc?”
“Cái này… cái này cũng là ai vớt được thì là của người đó chứ?” Bác gái cả Lục cũng không phải kẻ ngốc, hiển nhiên sẽ nghiêng về phía cháu gái mình.
Bà Tiền thấy bác gái cả Lục không mắc bẫy, tròng mắt như hạt đậu đảo vài vòng rồi nói tiếp: “Con gái út của bà mới là người có phúc, tôi thấy… cái mặt này cũng chẳng có tác dụng gì, bà xem nhà đó theo đuổi trí thức Châu lâu như thế nhưng người ta cũng không thèm nhìn trúng cô ta, cũng không biết cả nhà thương cô ta làm gì?”
Bác gái cả Lục nở nụ cười: “Con gái nhà tôi khá ngốc, có thể gả ra ngoài là được rồi.”
Vừa nói đến gả đi, các gia đình đều nổi lên suy nghĩ.
Nếu là trước đây, Lục Thảo chỉ là một cô gái bình thường, dáng người và dung mạo đều không xuất chúng, nhưng bây giờ cô ta chính là bé Phúc, nếu lấy cô ta vậy chẳng phải lấy được một phúc tinh bên mình, sau này chắc chắn sẽ giàu có sung túc, không lo ăn mặc nữa sao?
Nói không chừng ngày nào cũng có cá ăn!
Vừa nghĩ vậy, lại có bà cụ giới thiệu con trai mình ngay tại đó.
Lục Giai Giai đi được nửa đường dừng lại nghỉ một lúc, còn chưa đi được bao lâu đã đụng mẹ Lục ra ngoài tìm con gái.
Mẹ Lục thấy cá trong gùi cũng ngây người, đi giặt quần áo sao còn vác thêm bốn con cá về nữa vậy?
“Cá ở đâu ra mà nhiều thế con?” Mẹ Lục nhìn chằm chằm vào.
Lục Hoa hào hứng đáp: “Đây là cá cô út dẫn túi cháu đi bắt đó ạ, lúc đó có rất nhiều cá, bọn cháu ra tay nhanh nhất.”
“Bắt ở đâu?”
“Ngay bên hồ ạ, khi ấy tự nhiên có nhiều cá lắm.” Ngón tay của Lục Hảo không ngừng ra dấu: “Rất nhiều, rất nhiều.”
Mẹ Lục choáng váng, thậm chí còn có hơi không hiểu, bà ta giặt quần áo bên hồ mấy chục năm nay cũng chưa từng thấy cảnh tượng mà Lục Hoa nói đó.
Lục Giai Giai tiếp tục giải thích: “Là cái áo của Lục Thảo dụ cá, được rất nhiều người trông thấy, bây giờ mọi người đều nói Lục Thảo là bé Phúc hạ phàm.”
“Phúc tinh cái gì, nhiều năm như vậy sao mẹ không biết cô ta là phúc tinh?” Mẹ Lục đảo trắng mắt, con gái bà ta mới là phúc tinh nhé.
Bà ta vội vàng dồn cá vào chung một gùi, nói: “Đi, theo bà nội tiếp tục vớt cá nào.”
Cũng đừng để người ta giành hết.