Viên Thường Tân ném Bành Tăng Văn lên đường, lưng Bành Tăng Văn đập lên cột điện, cúi đầu không nói tiếng nào.
Viên Thường Tân trừng mắt nhìn anh ta với vẻ tức giận, chỉ hận không thể vả một phát vào mặt anh ta: “Anh nhìn cho rõ đi, tôi là đàn ông, không phải phụ nữ, có phải anh có bệnh không?”
Sắc mặt của Bành Tăng Văn trắng bệch, anh ta ngẩng đầu lên: “Thường Tân, không phải cậu viết thư kêu tôi làm như vậy sao?”
“…” Cả người Viên Thường Tân ngây ra, sau đó chỉ vào mình, cười như không cười, trên người anh ta giống như bị hắt dầu nóng vào: “Tôi kêu anh làm như vậy? Tôi cũng không biết anh, tại sao tôi lại kêu anh…” sờ mông tôi chứ?
Anh ta cũng không phải biến thái, còn giục người làm loại chuyện này làm gì.
Bành Tăng Văn hoảng hốt: “Thường Tân, tại sao bây giờ cậu lại không nhận nữa?”
“Đừng có gọi tôi là Thường Tân.” Anh ta nổi hết da gà da vịt lên.
“Tôi biết rồi, tôi biết tại sao cậu lại không chịu thừa nhận rồi.” Ánh mắt của Bành Tăng Văn mất mác: “Loại quan hệ như của chúng ta không được người khác chấp nhận, cậu chắc chắn lại hối hận rồi, Thường Tân, tôi không đồng ý, vất vả lắm tôi mới đợi được cậu trả lời tôi, tôi tuyệt đối không có khả năng chia tay cậu đâu.”
Vẻ mặt của anh ta dần trở nên kích động, giơ tay túm lấy cánh tay của Viên Thường Tân: “Không phải cậu đã nói rồi sao? Tình yêu không có giới hạn, con người có thể theo đuổi sự vật tốt đẹp hơn, bây giờ cậu chính là sự vật tốt đẹp hơn mà tôi muốn theo đuổi.”
Da đầu Viên Thường Tân tê dại: “Anh theo dõi tôi sao?”
Đây đều là lời anh ta nói với Lục Giai Giai, làm sao đối phương biết? Rốt cuộc người này đã bám theo anh ta bao lâu rồi?
“Tôi nói cho anh biết, tôi hoàn toàn không quen biết anh, anh còn quấy rối tôi nữa thì tôi sẽ… sẽ không khách sáo với anh nữa đâu.” Viên Thường Tân lùi lại một bước một cách mất tự nhiên.
Báo cảnh sát sao? Tuyệt đối không có khả năng, nếu báo cảnh sát, cả đời này của anh ta sẽ bị hủy hoại.
Bành Tăng Văn luống cuống lại gần, vẻ mặt hơi dữ tợn: “Cậu hối hận chứ gì, tại sao cậu lại hối hận? Không phải cậu nói bằng lòng thử với tôi hay sao?”
Viên Thường Thân lúng túng lùi lại.
Bành Tăng Văn tiếp tục áp sát: “Tôi còn nhớ lời cậu nói với Lục Giai Giai, tôi cũng giống cậu, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng trải qua loại cảm giác như lúc gặp cậu này, loại cảm giác đó quá kỳ diệu, giống như gặp được người đã định trước trong vận mệnh vậy.”
“!” Viên Thường Tân suýt thì ngã nhào, anh ta nói với vẻ sụp đổ: “Tôi bằng lòng thử với anh bao giờ? Nhắc lại một lần nữa, tôi hoàn toàn không biết anh, anh là đồ điên.”
“Quả nhiên cậu hối hận rồi.” Bành Tăng Văn lấy một lá thư từ trong túi ra, cẩn thận mở ra cho Viên Thường Tân đọc: “Đây là thư cậu viết cho tôi, vốn cậu đã sớm phát hiện ra tâm ý của tôi, cậu nói ám hiệu, nếu tôi bằng lòng thì…”
Viên Thường Tân nhìn rõ lời viết trên đó, sắc mặt anh ta nặng nề hẳn đi.
Vậy mà ám hiệu lại là để người đàn ông này sờ mông anh ta.
“Thế mà anh cũng tin?” Viên Thường Tân bám vào cột đèn sau lưng: “Sao tôi có khả năng viết loại thư này cho anh được, hơn nữa ám hiệu còn là… cái này vừa nhìn đã biết là giả rồi! Giả đấy anh hiểu chưa?”
Anh ta cũng không biết nên nói gì mới có thể khiến bản thân tỉnh táo nữa. Cả người Viên Thường Tân giống như bị sét đánh trúng vậy.
Bành Tăng Văn lại không tin, anh ta cũng không cho bản thân mình tin.
Anh ta đã bại lộ bản thân trước mặt Viên Thường Tân rồi, cho dù lá thư này là thật hay giả thì nó nhất định vẫn phải là thật.
“Đây rõ ràng là nét chữ của cậu, đừng nói với tôi ngay cả chữ cậu viết mà cậu còn không nhận ra.” Bành Tăng Văn lại tiến một bước tới trước mặt anh ta: “Thường Tân, cậu đã biết toàn bộ chuyện của tôi rồi, bây giờ có hối hận cũng vô dụng, hiện tại cậu không thừa nhận không phải là hối hận đấy sao? Tôi biết áp lực của chúng ta rất lớn, nhưng chỉ cần chúng ta bằng lòng bên nhau, tôi tin tình yêu của chúng ta có thể khắc phục toàn bộ khó khăn.”
Viên Thường Tân: “…”
Toàn bộ sự bực bội và nóng nảy của Lục Giai Giai đều quay về người Viên Thường Tân hết, anh ta chợt giống như đang nằm mơ, nói một cách chính xác thì anh ta cũng không biết tại sao lại xảy ra loại chuyện này nữa.
“Anh cút ngay! Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có chết cũng không có khả năng có bất cứ quan hệ gì với anh, anh là đồ thần kinh!” Viên Thường Tân quay đầu bỏ đi, nhưng Bành Tăng Văn lại chạy bước nhỏ đuổi theo.