“Tình yêu là thứ tốt đẹp, không có bất cứ giới hạn nào, rõ ràng cậu cũng nghĩ như thế cơ mà, tại sao không chịu thừa nhận?” Bành Tăng Văn cố gắng muốn thuyết phục anh ta: “Lục Giai Giai đã kết hôn rồi mà cậu còn không để ý, chứng tỏ cậu cũng không để ý đến loại thế tục này, tại sao bây giờ rõ ràng thích tôi lại không muốn thừa nhận.”
Viên Thường Tân: “!”
“Mẹ kiếp!” Anh ta đấm một cú lên người Bành Tăng Văn.
Trên đường thủ đô, một mình Viên Thường Tân là một bên đánh người, Bành Tăng Văn cũng không đánh trả, quần chúng nhiệt tình giúp anh ta báo cảnh sát.
Hai người vào phòng thẩm vấn, Viên Thường Tân có khổ không nói ra được, anh ta cũng không thể nói Bành Tăng Văn quấy rối một người đàn ông như anh ta được.
Lỡ như đồn đến trường học, anh ta chắc chắn không sống nổi nữa.
Viên Thường Tân chỉ có thể mang vẻ mặt giận dữ: “Hai chúng tôi là bạn bè, có chút mâu thuẫn nhỏ, chẳng qua chỉ đùa giỡn một chút mà thôi.”
Quả nhiên là luyến tiếc mình.
Tuy mặt Bành Tăng Văn bị đánh bầm tím nhưng lại lộ ra nụ cười: “Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ, ẩu đả nhỏ giữa đàn ông mà thôi.”
Hai bên người trong cuộc rất ôn hòa, cũng không phải chuyện lớn gì, nói vài câu rồi cũng thả bọn họ đi.
Bành Tăng Văn tự nhiên ôm vai Viên Thường Tân, hai người trông như anh em tốt.
Da gà da vịt của Viên Thường Tân nổi hết cả lên, nhưng ngại vì đã nói hai người là bạn tốt nên không hất ra ngay trước mặt nhân viên công tác.
Thẳng đến khi đi xa rồi mới thô bạo đẩy Bành Tăng Văn ra.
“Thường Tân, đợi tôi với.”
“Cút!”
…
Lục Giai Giai dẫn Bạch Đoàn đi chơi rất lâu, vì quá mệt nên dọc đường Bạch Đoàn gục lên vai Tiết Ngạn ngủ gật.
“Mệt quá.” Lục Giai Giai nắm cánh tay Tiết Ngạn, môi hơi chu ra, bước chân cũng rất chậm.
Tiết Ngạn dỗ dành: “Về đến ký túc xá sẽ cho em ngủ.”
Ngồi lên xe buýt, Lục Giai Giai trực tiếp tựa lên vai Tiết Ngạn chợp mắt, một cánh tay của Tiết Ngạn bảo vệ cô, phòng ngừa xe đột nhiên phanh gấp.
Anh cúi mắt nhìn gò má trắng nõn của cô, ngón tay sờ nhẹ hai cái, cơ thể thoáng hơi kích động.
Tiết Ngạn kiềm chế cảm giác này lại, nghĩ đến Viên Thường Tân.
Theo như anh ta quan sát thì dục vọng của con người Bành Tăng Văn này đã áp chế đến đỉnh điểm rồi, chỉ cần một mồi lửa là có thể bùng cháy.
Không biết hôm nay Viên Thường Tân trải qua thế nào? Có thích bất ngờ mà anh tặng hay không?
Xuống xe, đến khuôn viên trường, Tiết Ngạn thấy ít người mới cõng Lục Giai Giai lên.
Đằng trước một tay ôm Bạch Đoàn, phía sau cõng Lục Giai Giai, trông rất thành thạo.
Lục Giai Giai ở phía sau anh, hỏi với giọng mơ hồ: “Có phải các anh sắp đi rồi không?”
Tiết Ngạn hơi dừng động tác: “Giải quyết xong chuyện của Viên Thường Tân rồi mới đi, đợi khi nào em được nghỉ, anh sẽ lại tới đón em.”
“Không cho anh đón, tự em về cũng được.” Lục Giai Giai nhỏ giọng bảo: “Lúc đó anh cũng sắp thi đại học rồi, chăm chỉ ôn tập đi, nhất định phải thi đỗ.”
“Ừm.”
Cuối cùng Lục Giai Giai nghĩ đến một vấn đề, cô ngẩng đầu dậy với tinh thần phấn chấn: “Vậy năm nay anh thi đại học, nếu như cũng đỗ đại học thủ đô, vậy chẳng phải là đàn em của em rồi sao?”
Có có hơi hào hứng: “Vậy em chính là đàn chị của anh.”
Cô không nghĩ mình còn có thể làm đàn chị của Tiết Ngạn, trong lòng hơi đắc ý.
“Vậy đàn chị, khi lại dẫn em tới nhà khách một chuyến nhé?” Giọng của Tiết Ngạn vô cùng khàn.
“…” Lục Giai Giai nhéo tai anh, gò má đỏ bừng: “Anh đúng là… đúng là mất trí rồi.”
Cho dù là đàn em cũng là đàn em già.
Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn về ký túc xá, Tiết Ngạn thì lại đi tìm Lục Kính Quốc.
Lục Kính Quốc đã sớm tìm được điểm đột phá trong chuyện của Viên Thường Tân, nếu Tiết Ngạn đã tấn công tư tưởng thì anh ta sẽ tấn công cơ thể.
Viên Thường Tân này là thanh niên trí thức về quê, đã lấy vợ ở nông thôn.
Người vợ siêng năng, ở quê nhiều năm như thế cũng không để Viên Thường Tân làm việc đồng áng bao giờ, vừa đẻ con vừa làm việc, từ một thiếu nữ thanh xuân đã biến thành một thiếu phụ luống tuổi.
Kết quả Viên Thường Tân thi đỗ đại học lại biến mất bặt vô âm tín, vợ anh ta thậm chí còn không biết anh ta học trường đại học nào.
Không biết chữ, cũng chưa từng ngồi xe lửa, bên cạnh còn có hai đứa con, cô ta hoàn toàn không có cách nào đi tìm Viên Thường Tân tính sổ.