Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 742 - Chương 742: Đúng Là Phế Vật

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 742: Đúng là phế vật

“Tôi đã phái người thông báo với cô ta tin của Viên Thường Tân, còn cho cô ta lộ phí và tiền tiêu, về phần nên giải quyết tên chồng vô lương tâm này thế nào còn phải xem bản thân cô ta nữa.” Lục Kính Quốc híp mắt nhìn Tiết Ngạn đối diện.

“Đúng là phế vật, em gái tôi gả cho cậu, nhưng ngay cả vợ mình mà cậu cũng không bảo vệ được.”

“Anh thì sao, luôn miệng nói thương vợ tôi, nhưng ngay cả cô ấy bị biến thái quấy rối cũng không biết, còn cần tôi nói cho anh hay.” Tiết Ngạn phản bác: “Mẹ vợ tôi biết không?”

“Hay lắm.”

“Anh cũng thế.”

Chuyện Tiết Ngạn tới thủ đô tìm Lục Giai Giai không giấu được nữa, về phần công việc cũng là cha Tiết làm.

Bây giờ ông ta chống gậy đi đường, cũng không cần ra đồng làm việc, ghi chép công điểm khỏi phải thoải mái bao nhiêu.

“Ông Tiết, con trai ông thật sự tới thủ đô tìm Giai Giai sao? Tại sao lại đi?” Thôn dân đoán mò, không phải Lục Giai Giai thật sự viết thư muốn ly hôn với Tiết Ngạn đấy chứ.

Sau đó Tiết Ngạn không muốn ly hôn nên kéo cả gia đình tới tìm Lục Giai Giai.

Cha Tiết nở nụ cười: “Còn không phải vì Bạch Đoàn nhớ Giai Giai hay sao? Đứa trẻ này ồn ào đòi gặp Giai Giai, Tiết Ngạn thương thằng bé nên dẫn nó đi tìm, vừa vặn hai vợ chồng gặp nhau luôn.”

“Thật sau?” Thôn dân không tin.

“Thật, chắc qua một khoảng thời gian nữa là về thôi, tháng bảy còn thi đại học nữa mà, nó chắc chắn có thể về kịp.”

Thôn dân ngạc nhiên: “Tiết Ngạn nhà ông vẫn thi đại học sao?”

“!” Cha Tiết không ngờ mình lỡ miệng nói ra, ông ta gật đầu: “Dù sao vẫn cho thi mà, cứ thi tiếp thôi.”

Còn không thi đỗ đúng là mất mặt, cha Tiết muốn che mặt rời đi.

Châu Văn Thanh biết Tiết Ngạn lại đi đến trường đại học thủ đô, anh ta còn chưa từng tới đó bao giờ, không ngờ Tiết Ngạn lại tới những hai lần.

Anh ta không biết đã bao nhiêu lần nghĩ nếu lúc đầu mình lấy Lục Giai Giai thì bây giờ chắc chắn sống rất nở mày nở mặt.

Châu Văn Thanh về nhà với tâm sự nặng nề, cầm sách lên bắt đầu học.

“Cả ngày ôm sách đọc, việc trong nhà thì không làm, có tác dụng gì?” Lục Thảo phiền muốn chết, cô ta dặn dò Tuyết Đoàn ở bên cạnh: “Đi nhặt thêm ít củi về đi.”

Tuyết Đoàn với Bạch Đoàn chỉ kém nhau một ngày, giữa tháng tám mới được ba tuổi, nó nhìn thấy Lục Thảo hung dữ, mặc bộ đồ vá chằng vá chịt đi nhặt củi.

Châu Văn Thanh thì lại làm như không nghe thấy lời Lục Thảo.

Cách ngày, anh ta biết Tiết Ngạn cũng định tham gia kỳ thi đại học tháng bảy, lại cười chế nhạo thành tiếng: “Năm ngoái thi đại học còn không thi đỗ mà năm nay vẫn muốn tham gia, cũng không ngại mất mặt à, một người đi học chưa đến hai năm như anh ta còn có thể thi đỗ thì người trên thiên hạ này đều có thể thi đỗ hết.”

Tiết Ngạn sẽ không cho rằng Lục Giai Giai thi đỗ thì anh có thể thi đỗ đấy chứ, đúng là nực cười.

Lục Thảo bĩu môi, trong lòng cảm thấy đã nhìn thấu bản chất: “Tôi thấy anh ta muốn thi vào đại học thủ đô với Lục Giai Giai, dù sao thì thành phố cũng tốt như thế, nếu như anh ta không đỗ được đại học thủ đô, Lục Giai Giai chắc chắn sẽ không cần anh ta, cho nên đương nhiên phải tham gia thi đại học rồi.”

“Đại học thủ đô cũng không phải chỗ nói thi là có thể thi đỗ, đó chính là trường học cao cấp xếp mấy hạng đầu.” Châu Văn Thanh híp mắt, có hơi mất tự tin.

Anh ta chậm rãi nói: “Ngược lại tôi tin năm nay mình có thể thi đỗ, dù sao học cũng lâu như vậy rồi, tôi cảm thấy đều rất dễ, về phần năm ngoái không thể thi đỗ hoàn toàn là vì không có thời gian, nói không chừng điểm chuẩn sẽ thấp hơn một chút.”

“Anh thật sự có thể thi đỗ sao?” Trong lòng Lục Giai Giai thoáng hơi mong đợi.

“Cái khác không được nhưng chuyện học thì tôi vẫn được, cô yên tâm đi, năm nay Tiết Ngạn chắc chắn không thể thi đỗ, mà tôi nhất định có thể thi đỗ!”

Viên Thường Tân bị Bành Tăng Văn quấn lấy mà trong lòng phát hoảng, anh ta thậm chí còn không biết mình chọc phải tên đàn ông này lúc nào nữa.

Bành Tăng Văn mua đồ ăn sáng đợi Viên Thường Tân bên dưới tòa nhà, vừa thấy anh ta xuống đã lập tức chạy đến bên cạnh, đưa đồ ăn sáng cho: “Thường Tân, ăn chung đi.”

“Tôi đã nói tôi không có ý đó với anh, anh có thể cách xa tôi một chút được không?” Viên Thường Tân nghiến răng thấp giọng nói: “Anh yên tâm, chuyện của anh, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai đâu.”

 


Bình Luận (0)
Comment