Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 749 - Chương 749: Vẫn Là Con Gái Mẹ Nhìn Xa Trông Rộng

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 749: Vẫn là con gái mẹ nhìn xa trông rộng

Mẹ Trương luôn nhìn Trương Thục Vân với vẻ khen ngợi: “Vẫn là con gái mẹ nhìn xa trông rộng, giành đi giặt tã, giành làm việc. Mẹ thì không được, không có mắt nhìn, cũng may lúc đầu con không nghe lời mẹ, bằng không hối hận rồi cũng không có chỗ mà khóc.”

Thi thoảng ra ngoài đi dạo, mẹ Trương còn biết chém gió hơn cả mẹ Lục: “Em chồng nhà con gái tôi khỏi phải nói có bản lĩnh bao nhiêu, lên đại học đấy, các bà có biết không? Biết đại học là gì không?”

“Biết đại học là gì không? Vậy các bà có biết đại học thủ đô không?”

“Cái gì? Không biết á, thủ đô chắc là cũng biết chứ nhỉ, nơi đó tốt lắm, thi vào đại học thủ đô toàn là người không tầm thường, cháu gái họ ngoại của tôi cũng thi đỗ rồi!”

Thôn dân: “…”

Lục Ái Quốc hé miệng muốn nói sự thật, Trương Thục Vân hình như phát hiện ra nên liếc mắt lườm anh ta.

Lục Ái Quốc rụt cổ lại: “Chắc là có thể đấy…”

Lục Giai Giai lại đưa nước cho đám người Tiết Dương và Tiết Khiêm.

Mỗi khi đến vụ mùa là trường học đều cho nghỉ, Tiết Dương cầm cái liềm chạy qua: “Chị dâu, chị về rồi?”

“Ừm, khát rồi phải không, mau uống nước đi.” Lục Giai Giai đặt nước xuống.

Tiết Dương đã khoảng nửa năm không gặp, chiều cao lại thêm một tấc, Lục Giai Giai nhìn cậu bé đã cao hơn cô nửa cái đầu lại có hơi cảm thán về gen nhà họ Tiết.

Hai mắt Tiết Dương tỏa sáng: “Chị dâu, vất vả lắm chị mới về nhà, có định ăn chút gì không?”

“…” Lục Giai Giai cảm thấy cái đuôi phía sau Tiết Dương đã sắp vẫy tung lên rồi.

Nếu nói Tiết Ngạn là Ngao Tây Tạng thì Tiết Dương chắc chắn là Samoyed.

Tiết Khiêm đi tới vỗ một cái vào gáy của Tiết Dương, cậu bé bất đắc dĩ: “Sao em chỉ biết ăn thôi vậy?”

“Không ăn sao mà sống?”

“Được rồi, uống nước trước cho bớt nóng đi.” Lục Giai Giai cúi người rót nước.

Tiết Dương nhẹ nhàng cầm bình gốm lên, đường nét cơ bắp trên cánh tay lưu loát, Lục Giai Giai hơi sững sờ, phát hiện đứa trẻ thật sự càng lớn càng to rồi.

Nước đậu xanh còn lại đưa qua cho anh hai và chị hai, cả gia đình đều đang ở đồng làm việc, Lục Viên đã tám tuổi, cô bé dẫn Lục Dạ lên núi cắt cỏ heo.

Đại Sơn cũng đang gặt lúa, cậu bé nhìn thấy Lục Giai Giai đi qua lại hơi dừng lại, ngón tay bối rối mài lên chuôi liềm.

“Uống nước cả đi.” Lục Giai Giai gọi ra đồng.

Lục Cương Quốc biết hôm qua em gái mình đã về, anh ta vốn muốn qua đó thăm nhưng mẹ Lục nhắc nhở từ trước để em gái nghỉ ngơi cho khỏe đã.

Anh ta lo lắng hỏi: “Em gái, ngày mai em đừng đưa nước nữa, Tiểu Viên sẽ mang nước cho bọn anh.”

Lục Giai Giai ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi: “Vâng, em cũng không đưa thường xuyên nên không mệt.”

Lục Cương Quốc áp lực lớn, gầy rồi cũng đen hơn, lúc mẹ Lục ở nhà chỉ có thể cố hết sức giúp đỡ anh ta.

Nhưng cho Lục Cương Quốc rồi, phòng cả với phòng tư cũng không thể kém hơn quá nhiều, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp.

Lục Giai Giai hỏi Lục Hảo: “Gần đây học hành thế nào rồi?”

“Tốt lắm ạ.” Lục Hảo vẫn hơi xấu hổ.

Trẻ con nông thôn chạy khắp ruộng đồng, trên mặt Lục Hảo cũng đã phơi nắng thành màu lúa mạch, cô bé đảm bảo: “Cô út, cháu sẽ cố gắng học ạ.”

Lục Giai Giai gật đầu: “Đợi cô có thời gian sẽ mua ít đồ dùng học tập cho các cháu.”

Khi cô về chỉ mang có hai bộ quần áo, một ít đồ ăn, trừ mấy thứ đó ra cũng không mang về gì cả.

Dù sao thì ngồi xe lửa đường dài suốt thời gian dài như thế, còn chỉ có một mình cô, cô sợ không trông được hành lý.

“Em gái, đừng phiền phúc như thế, đồ dùng học tập của đám trẻ bọn chị có thể mua được mà.” Trịnh Tú Liên cười bảo: “Em còn giúp đóng học phí cho bọn nhỏ, vốn số tiền này không nên lấy của em, bọn chị nghĩ rồi, quyết định năm sau không để em bỏ tiền nữa, đợi bọn chị gom được tiền sẽ trả lại cho em.”

Từ lúc Lục Giai Giai gả đi cho đến bây giờ đã gần bốn năm, cũng coi như đã hết tình hết nghĩa với đám trẻ.

Cô nghĩ ngợi, sau đó gật đầu.

Đợi bọn họ uống nước xong, cô xách cái giỏ trở về, lúc đi ngang qua một chỗ, đột nhiên có người gọi với theo phía sau.

Lục Giai Giai quay đầu lại trông thấy là Châu Văn Thanh.

Châu Văn Thanh vừa đen vừa gầy, quanh năm lao động khiến lưng anh ta hơi còng xuống, anh ta nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng rất trắng.

“Lục Giai Giai, thủ đô thế nào?”

Lục Giai Giai vẫn trắng trẻo mềm mại, cần cổ thon dài, một đôi mắt to vẫn mang theo ánh nước.

 


Bình Luận (0)
Comment