Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 750 - Chương 750: Thủ Đô Chắc Chắn Rất Tốt Đi

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 750: Thủ đô chắc chắn rất tốt đi

Tầm nhìn của anh ta hơi chuyển đi, liếc mắt nhìn thấy bùn đất kẹt trong móng tay, cảm giác đầu tiên là tự ti, hai tay hơi giấu ra sau.

Châu Văn Thanh kích động bảo: “Thủ đô chắc chắn rất tốt đi.”

Lục Giai Giai vừa nhìn thấy là Châu Văn Thanh đã không để ý đến anh ta mà quay người rời đi.

Châu Văn Thanh tiến lên vài bước: “Lục Giai Giai, tôi nghe nói Tiết Ngạn cũng định thi đại học.”

Lục Giai Giai vẫn tiếp tục đi đường.

“Cô cảm thấy anh ta có thể thi đỗ được sao? Anh ta chưa học qua vài năm, nhiều thanh niên trí thức như thế tham gia thi đại học, cô thật sự tin Tiết Ngạn có thể thi đỗ đại học hay sao?” Giọng nói của anh ta chế giễu.

Lục Giai Giai dừng bước chân, quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh luôn miệng nói Tiết Ngạn không thể thi đỗ, vậy anh lợi hại như thế sao năm ngoái không thi đỗ đại học đi, miệng còn thối hơn cả hố xí, anh không thể ăn no cơm thì chạy tới nhà xí, ra ngoài không đánh răng là tính để lên men sao?”

Cô gái trẻ vô cùng hung dữ, cơn giận trong đôi mắt đã sắp phun ra.

“…” Châu Văn Thanh không phục, anh ta càng khó chịu vì Lục Giai Giai bảo vệ Tiết Ngạn: “Cô nói anh ta có thể thi đỗ nhưng tôi hoàn toàn không tin, hôm nay tôi nói luôn ở đây, nếu Tiết Ngạn có thể thi đỗ đại học, tôi sẽ quỳ xuống gọi anh ta là cha.”

Châu Văn Thanh rất kích động, nước miếng văng tùm lum, anh ta có thể nói là hoàn toàn không tin Tiết Ngạn có thể thi đỗ đại học, cũng tự cho rằng đây chính là chỗ duy nhất anh ta có thể thắng Tiết Ngạn.

Lục Giai Giai chớp mắt, dừng lại vài giây, ánh mắt lại nhìn xung quanh.

Châu Văn Thanh thấy Lục Giai Giai không nói gì, còn tưởng cô chột dạ, mà vừa rồi chẳng qua chỉ muốn giữ lại vài phần mặt mũi cho Tiết Ngạn mà thôi, vậy là anh ta lại hé miệng: “Giai Giai, cô đã từng học cấp ba, có kiến thức căn bản, cô không biết mấy người chưa từng đi học đó ôn tập lại khó khăn bao nhiêu đâu, hoàn toàn không phải chuyện chỉ một, hai năm là có thể hoàn thành, tôi khuyên cô vẫn nên nhận rõ…”

“Bác Vương, bác Vương!” Lục Giai Giai hào hứng vẫy tay với người cách đó không xa.

Bà Vương nhìn thấy Lục Giai Giai, bà ta thích bộ dáng hoạt bát của cô gái trẻ, lại càng thích bản lĩnh của cô hơn.

Đây chính là sinh viên đại học duy nhất ở thôn bọn họ, còn là sinh viên đại học thủ đô nữa.

Bà ta hào hứng đi qua đó: “Giai Giai, sao thế cháu?”

Lục Giai Giai cười tươi rạng rỡ: “Châu Văn Thanh nói nếu Tiết Ngạn có thể thi đỗ đại học thì anh ta sẽ quỳ xuống gọi Tiết Ngạn là cha, còn không phải sợ bác Vương bỏ lỡ mất màn náo nhiệt này hay sao?”

Châu Văn Thanh: “…”

“Hả, gọi cha luôn á.” Bà Vương cảm thấy hứng thú với trò hay này rồi đấy: “Châu Văn Thanh, cậu chắc chắn Tiết Ngạn không thể thi đỗ đại học như vậy sao? Cũng đừng để đến lúc đó phải quỳ xuống gọi cha đấy, không đúng, chỉ sợ cậu sẽ không nhận ấy chứ?”

Bà ta vừa thêm dầu vào lửa, Châu Văn Thanh đã nổi giận đùng đùng: “Sao tôi có thể không nhận được, ngay cả cấp hai mà Tiết Ngạn còn chưa học xong, chẳng qua chỉ biết viết vài chữ đã muốn thi đại học, tôi nói thật một câu cũng không được sao?”

“Vậy nói cách khác nếu Tiết Ngạn nhà chúng tôi thật sự thi đỗ đại học thì anh sẽ dập đầu gọi cha thật chứ.” Lục Giai Giai lười biếng ép hỏi.

Dù sao cũng không nói không thi đỗ thì làm sao? Nếu không thi đỗ cũng chẳng có tổn thất gì cả, thi đỗ rồi còn có thể khiến Châu Văn Thanh phải gọi cha.

Một vốn bốn lời.

Châu Văn Thanh nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp đó của Lục Giai Giai, tâm thần chấn động: “Tôi đã nói thì sẽ giữ lời, tuyệt đối không nói suông.”

“Được.” Lục Giai Giai nở nụ cười: “Làm phiền bác Vương chạy một chuyến nhé.”

“Không có gì.” Hai mắt bà Vương tỏa sáng, trong lúc gặt lúa mạch, người trong toàn thôn đều đã biết hết.

Lục Thảo gặt được một lượt, buổi trưa lúc về nhà mới biết hành động ngu đần của Châu Văn Thanh.

Cô ta vỗ bốp một cái vào gáy anh ta: “Châu Văn Thanh, đầu óc anh bị úng nước hay sao, lỡ Tiết Ngạn thi đỗ đại học thì phải làm sao hả?”

Châu Văn Thanh nhẫn nhịn: “Sao anh ta có thể thi đỗ đại học được? Yên tâm đi, đợi lần này tôi thi đỗ đại học sẽ dẫn cô và Tuyết Đoàn lên thành phố ăn ngon mặc đẹp, cũng không cần cô làm việc đồng áng nữa.”

“Đi vào thành phố à…” Trong lòng Lục Thảo hơi dao động, tuy Lục Giai Giai đã lên đại học thủ đô nhưng nếu Châu Văn Thanh có thể thi đỗ đại học, vậy cô ta cũng coi như mạnh hơn Lục Giai Giai rồi.

 


Bình Luận (0)
Comment