Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 751 - Chương 751: Anh Nhất Định Phải Thi Đỗ Đấy

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 751: Anh nhất định phải thi đỗ đấy

Dù sao thì Lục Giai Giai cũng gả cho một tên nông dân, mà cô ta lại gả cho một sinh viên đại học, vậy cũng tính như gả cho người chồng tốt hơn của Lục Giai Giai còn gì!

Lục Thảo kích động: “Anh nhất định phải thi đỗ đấy.”

“Yên tâm đi, cách kỳ thi cũng còn mười mấy ngày nữa thôi, lần trước tôi chưa chuẩn bị tốt, nhưng lần này chắc chắn có thể thi đỗ đại học.”

Lục Giai Giai đi về, cô càng nghĩ càng thấy vui, miệng lẩm bẩm: “Tiết Ngạn, lần này anh nhất định phải thi đỗ đại học cho em, để Châu Văn Thanh phải quỳ xuống…”

Trên mặt cô mang theo ý cười, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mẹ Điền mặt mày như khổ qua.

Hai năm nay lưng mẹ Điền càng lúc càng còng, đặc biệt là gần đây, trên lưng cứ như đeo một cái chảo ấy, người cũng gầy vô cùng.

Bà ta đi đường rất tốn sức, vừa đi vừa run rẩy, nhưng cho dù là như thế lúc vụ mùa vẫn phải ra đồng làm việc, dù sao thì toàn bộ gia đình này đều trông mong vào cha Điền và mẹ Điền để ăn cơm.

Mẹ Điền đẩy cửa ra, đầu hơi choáng váng, bà ta bám vào cửa rất lâu mới lấy lại sức.

Điền Quang Tông ra ngoài uống nước nhìn thấy mẹ Điền tan làm rất sớm, anh ta bất mãn nói: “Mẹ, bây giờ vẫn chưa tới giữa trưa mà, mẹ về sớm như thế làm gì? Mẹ quên chuyện một năm trước nhà chúng ta không đủ công điểm, Đại Phi không được ăn no hay sao?”

“Quang Tông, ngực mẹ thấy bức bối lắm, thật sự không thể làm tiếp được nữa, con rót cho mẹ bát nước đi.” Sắc mặt bà ta trắng bệch.

Sức cầm bát rót nước của Điền Quang Tông rất lớn, cái bát thậm chí còn bị quăng lên bàn: “Chỉ có mẹ lắm chuyện, mẹ, không phải con đã nói với mẹ có thể nào thì mẹ cũng phải suy nghĩ cho cái nhà này nhiều vào hay sao, cả ngày không làm việc thì bọn con ăn gì, mặc gì hả?”

“Mẹ nhìn đi, cha vẫn chưa về nữa kìa, cha siêng năng còn sao mẹ lại lười biếng như thế?”

Mẹ Điền nhìn đứa con trai lạnh lùng mà chợt hơi chạnh lòng, bà ta ho khan mạnh thành tiếng, thậm chí còn không dừng lại được, chỉ hận không thể ho hết tim gan phèo phổi ra.

Ngón tay khô đét của bà ta bám vào khung cửa, nghỉ rất lâu mới lấy lại sức, mẹ Điền hỏi dò: “Thằng cả, bây giờ con cũng lớn rồi, nên học cách ra đồng làm việc đi, dù sao con cũng là con trai, mẹ với cha con còn đợi con hiếu thuận nữa.”

Bà ta chưa từng để đám con trai mình ra đồng làm việc, thế cho nên bây giờ chủ động nhắc tới vậy mà trong lòng lại cảm thấy chột dạ và xấu hổ.

Mẹ Điền thấp thỏm bất an, Điền Quang Tông thì lại lập tức bùng nổ.

“Mẹ, mẹ kêu con làm việc á? Con chính là con trai trong nhà, nếu bây giờ cơ thể con mệt hỏng rồi, đến khi đó làm sao phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời được?”

“Vậy phải làm sao bây giờ hả? Trong nhà cũng phải có người kiếm công điểm chứ, bây giờ hình như sức khỏe của mẹ có hơi không ổn nữa rồi...”

“Con đã sớm nói với mẹ tốt với chị sáu một chút đi, nếu mẹ tốt với chị ta thì chị ta cũng sẽ không chết nhanh như thế, nếu chị sáu còn sống thì nào cần cha mẹ ra đồng làm việc.” Điền Quang Tông lẩm bẩm: “Đều tại mẹ hết.”

Đầu óc mẹ Điền choáng váng, ngực bà ta khó chịu, không tiếp tục nghe lời con trai nói nữa, bà ta thất tha thất thểu đi về phòng, nằm một lúc đột nhiên phát hiện ra nửa bên người của mình không khống chế được nữa.

Lục Giai Giai về nhà, lén đi vào phòng.

Tầm nhìn của Tiết Ngạn liếc qua bên cạnh, nhưng rất nhanh đã thu lại lực chú ý.

Đột nhiên Lục Giai Giai từ phía sau ôm cổ anh, cô nũng nịu bảo: “Tiết Ngạn, lần này anh nhất định phải thi đỗ đại học đấy nhé, cho dù đề có khó hay không cũng phải điền hết sạch, sau đó thành công lên bờ.”

Hô hấp của cô vang lên bên tai anh, cơ thể anh lập tức căng cứng, ngón tay dùng sức nắm chặt cánh tay trắng nõn của Lục Giai Giai.

Cổ họng anh khô rát: “Ừm.”

Một tay khác của Tiết Ngạn vòng ra sau ôm eo cô, vừa định làm vài động tác thì Bạch Đoàn từ bên ngoài chạy vào, cậu bé nhào tới ôm chân Lục Giai Giai: “Mẹ ơi, gấu của con rách rồi.”

“Hả, rách chỗ nào, mẹ khâu lại cho con.” Lục Giai Giai buông Tiết Ngạn ra.

Ánh mắt lạnh lùng mang theo lửa giận liếc mắt nhìn Bạch Đoàn, anh nhẫn nhịn, đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên: “Anh ra ngoài làm gì? Còn không chăm chỉ học bài đi.”

“Hơi nóng, anh ra ngoài rửa mặt.” Tiết Ngạn đi ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc.

 


Bình Luận (0)
Comment