Lục Giai Giai không để ý mà chuyên tâm khâu gấu nhỏ của Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn rúc vào lòng cô, mở đôi mắt to ra nhìn.
Lục Giai Giai phát hiện ra hai cha con này đều không sợ nóng, trời oi như đổ lửa mà vẫn ra sức sấn vào người cô.
Buổi trưa ăn gà xào cay, Lục Giai Giai ăn xong lại dẫn Bạch Đoàn đi tắm một lần.
...
Nhà họ Tiết yên tĩnh đến kỳ lạ, trận tranh cãi mà thôn dân đoán mò hoàn toàn không xảy ra.
Cha Lục và mẹ Lục vẫn giống như ngày thường, Lục Giai Giai ra ngoài đi làm và đưa nước, khóe môi nhếch lên xinh đẹp.
Sao nhà họ Tiết này lại không giống với nhà khác vậy? Lục Giai Giai thật sự muốn theo Tiết Ngạn cả đời hay sao?
…
Người để ý đến nhà họ Tiết rất nhanh đã bị một chuyện khác thu hút, đó là mẹ Điền trúng gió.
Nhiều năm như thế bà ta vẫn luôn bận rộn, con trai đã trưởng thành rồi cũng không nỡ cho bọn họ làm việc đồng áng, tuổi đã cao như thế còn mỗi ngày dãi nắng dầm mưa kiếm công điểm.
Lần này cuối cùng cũng ngã xuống, trực tiếp trúng gió nằm liệt giường.
Hai đứa con trai nhà họ Điền được chiều hư rồi, chỉ có thể để cha Điền chăm sóc bà ta.
Nhưng cha Điền chăm sóc bà ta thì lại không có cách nào ra đồng kiếm công điểm, rất nhanh trong nhà đã phát hiện mùi thối khó ngửi.
Mùa hè nhiều ruồi bọ, trên người bà ta rất nhanh đã thối rữa, bắt đầu thối từng tí một.
Khi mẹ Lục nhắc đến chuyện này với Lục Giai Giai lại không nhịn được mà đảo trắng mắt: “Mẹ chưa từng thấy hai cái thứ nào lại ngu như thế, coi con trai thành đồ bỏ đi mà nuôi, lại còn trông mong con trai hiếu thuận, bây giờ thì hay rồi, cứ đợi mà chịu khổ đi.
Lục Giai Giai im lặng, cô không nhìn thấy cảnh tượng Điền Kim Hoa chết đi, nhưng nhiều người như thế bị dọa sợ, cô vẫn có thể đoán được ít nhiều.
Đây có coi là nhân quả luân hồi, báo ứng tất đến không?
Mùa vụ qua đi, tiếp theo chính là báo danh thi đại học, số người thi đại học năm nay còn nhiều hơn năm ngoái, tại điểm báo danh toàn người là người.
Lục Giai Giai đứng bên ngoài nhìn mà sốt ruột.
Cũng chính vì có quá nhiều người tham gia thi đại học nên sau lần này thi đại học sẽ có hạn chế.
Người đã kết hôn không thể tham gia, vượt quá hai mươi lăm tuổi cũng không thể tham gia.
Tiết Ngạn cái nào cũng vượt tiêu chí cả, lòng bàn tay của cô túa mồ hôi, còn khẩn trương hơn cả lúc mình đi thi.
Sau hai tiếng, Tiết Ngạn chen ra khỏi đám đông: “Đã báo danh xong rồi.”
Lục Giai Giai vội vàng hỏi: “Anh xác định đã giao vào tay nhân viên công tác rồi chứ? Đừng để đến lúc đó lại rơi mất.”
Tiết Ngạn gật đầu: “Yên tâm đi.”
Lục Giai Giai vẫn không yên lòng, cô thật sự rất khẩn trương.
Tiết Ngạn dẫn cô đi ăn cơm trưa, sau đó thì về thôn.
Lục Giai Giai ngồi trên xe nhìn thấy Lâm Phong, không ngoài dự đoán, bên cạnh anh ta chính là La Khinh Khinh.
Nhưng trên đầu La Khinh Khinh trùm khăn sa, Lục Giai Giai không nhìn thấy mặt của cô ả.
Xe đạp đi ngang qua bên cạnh bọn họ, cô quay đầu nhìn ra sau.
Trời nóng nực, La Khinh Khinh lại đội khăn sa rất mỏng, không biết có phải cô bị ảo giác hay không vậy mà lại nhìn thấy trên mặt cô ả có một vết sẹo to lồi lên.
Xe đi càng lúc càng xa, Lục Giai Giai ném chuyện của La Khinh Khinh ra sau đầu.
Tiết Ngạn chở cô vào thôn, sắc trời gần hoàng hôn, dưới gốc cây to vẫn còn khá mát mẻ dễ chịu.
Thôn dân nhìn thấy hai người đạp xe trở về, cuối cùng có người không nhịn được mà hỏi: “Giai Giai, Tiết Ngạn thật sự vẫn muốn thi đại học sao?”
“Vâng, đã báo danh xong rồi.”
“Nhưng lỡ như không thi đỗ thì phải làm sao?”
“…” Sắc mặt của Lục Giai Giai lập tức lạnh hẳn đi: “Vẫn chưa thi, không có lỡ như.”
“Tôi cũng chỉ nhắc nhở cô mà thôi, lần này nếu Tiết Ngạn còn không thi đỗ, hai người các cô chênh lệch cũng lớn như thế, nữ thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh thi đỗ đại học xong đã cãi nhau đòi ly hôn, chồng dẫn theo con chạy qua đó tìm cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể chán nản trở về thôi.”
Cuối cùng Lục Giai Giai cũng hiểu được ý của mấy người này, hóa ra sau khi cô thi đỗ đại học, mấy người này lại ở sau lưng nghĩ về cô như thế.
Chẳng trách Tiết Ngạn nhà bọn họ không có cảm giác an toàn.
Tiết Ngạn siết chặt ghi đông mà không đáp lời, anh cúi mắt, trong lòng tính đợi Lục Giai Giai phản bác.
Anh thích Lục Giai Giai bảo vệ anh.
“Tôi không biết người khác thế nào nhưng lần này Tiết Ngạn nhà chúng tôi chắc chắn có thể thi đỗ đại học.” Lục Giai Giai ưỡn thẳng sống lưng: “Cho dù anh ấy không thi đỗ thì cũng không sao, cùng lắm sau này tôi nuôi anh ấy, cũng không phải không nuôi được.”
“Cô nuôi cậu ta?” Thôn dân trừng to mắt.