“Con người anh bị điên sao? Không phải đồng chí Tiết thì thôi, cứ nói thẳng với tôi là được, sao còn giở vẻ quái đản như thế làm gì?” Trí thức nữ lạnh mặt: “Anh quan tâm người ta đã từng học cấp ba hay chưa làm gì, anh còn có thể diện mà cười nhạo Tiết Ngạn sao, người ta thi đỗ hạng nhất thành phố chúng ta, xếp đầu tiên trên bảng chữ đỏ kia kìa, tôi không tìm anh ấy xin ghi chép thì tìm anh xin ghi chép chắc.”
Hai mắt Lục Giai Giai tỏa sáng: “Hạng nhất thành phố á?”
Tiết Ngạn lại gần bên tai Lục Giai Giai: “Ừm, dễ tìm lắm, anh liếc qua cái đã nhìn thấy rồi.”
Hai mắt Lục Giai Giai cười thành vầng trăng khuyết.
Tầm nhìn của Tiết Ngạn vẫn luôn đặt trên người cô, nhìn gương mặt nhỏ của cô mà khóe môi nhếch lên.
Thật ra thi bao nhiêu điểm đối với anh mà nói không có gì cả, nhưng anh thích bộ dáng kích động vì anh của Lục Giai Giai.
Thứ mà cô để ý mãi mãi là chuyện mà anh thích nhất.
Đầu óc Châu Văn Thanh thì lại trống rỗng, trời nắng chang chang mà từ đầu đến chân đều lạnh toát.
Tiết Ngạn thi được hạng nhất thành phố, sao có thể như vậy được? Sao Tiết Ngạn có thể thi được nhiều điểm như thế? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, có phải anh ta đang nằm mơ không?
Châu Văn Thanh vả mình một cái, cảm giác đau rát nóng bừng, nhìn sự chế nhạo của người xung quanh, anh ta đẩy trí thức nữ ra rồi chen vào trong đám đông.
Anh ta không tin, anh ta phải đi xem điểm.
Lục Giai Giai cười rạng rỡ đi đến trước mặt trí thức nữ, cô hỏi: “Tiết Ngạn là đối tượng của tôi, nếu cô muốn ghi chép của anh ấy để xem vậy ngày mai có thể tới thôn Tây Thủy tìm chúng tôi, có thể để cô sao chép lại.”
Trong lúc nhất thời trí thức nữ vẫn chưa phản ứng lại được, cô ta lập tức mừng rỡ như điên: “Cô nói thật chứ?”
“Vâng.” Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Trí thức nữ cúi người một cái: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”
Lục Giai Giai không để ý đến Châu Văn Thanh mà hào hứng vui vẻ kéo Tiết Ngạn về nhà.
Về phần vụ cá cược với Châu Văn Thanh, về thôn lại nói sau.
Nếu ở trước mặt nhiều người như vậy hùng hổ ép người, Tiết Ngạn thi được điểm cao như thế chắc chắn sẽ có người đố kỵ, nếu như bọn họ làm lớn chuyện ngay tại trận, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ quay ngược lại chỉ trích bọn họ không đủ rộng lượng.
Trên đường đạp xe về, Tiết Ngạn và Lục Giai Giai dừng lại dưới gốc cây nghỉ ngơi, cô vẫn không kiềm chế được cơn kích động trong lòng, trực tiếp nhảy lên lưng Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn vội vàng đỡ cái mông nhỏ của cô, Lục Giai Giai ôm cổ anh, bám lên bả vai anh: “Tiết Ngạn, sao anh lại lợi hại như vậy chứ? Nói gì thì chính là cái đó…”
Cô cũng không sợ nóng, lời tâm tình phun ra như mưa, sự lo lắng mấy ngày nay cũng buông được xuống, Lục Giai Giai nhìn Tiết Ngạn mà hai mắt tỏa sáng.
Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển một cái, sự sùng bái tràn ra từ trong đôi mắt cô khiến anh không có cách nào khống chế được thôi thúc, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, anh chỉ có thể chấp nhận số phận làm quân tử thôi.
Lý Phân và Lục Nghiệp Quốc lên thị trấn khá muộn, Song Song có hơi cảm mạo, bọn họ sắp xếp cho con gái xong mới qua đây.
Lý Phân cũng tự biết về năng lực của mình, trực tiếp bắt đầu nhìn từ tờ giấy đỏ cuối cùng, đến tờ giấy đỏ thứ ba từ dưới đếm lên đã nhìn thấy tên của mình.
“Em đỗ rồi, em đỗ đại học rồi!” Con ngươi của Lý Phân co rút lại, ngón tay siết chặt áo của Lục Nghiệp Quốc, cả người cứng ngắc tại chỗ, đầu óc hạnh phúc đến choáng váng: “Cuối cùng em cũng đỗ đại học, em đã đỗ đại học rồi!”
“Vợ, em đã đỗ rồi.” Lục Nghiệp Quốc cũng vô cùng kích động, nhưng rất nhanh nét mặt đã ảm đạm dần.
Anh ta sợ Lý Phân về thành phố sẽ không cần anh ta nữa, không phải anh ta không tin cô ta, mà là có quá nhiều trường hợp như thế rồi.
Huống chi bản thân anh ta cũng không có bản lĩnh gì lớn, Lục Nghiệp Quốc cười tự ti.
Lý Phân lại nắm tay của Lục Nghiệp Quốc: “Nghiệp Quốc, nghe nói thi đỗ đại học sẽ được chia công việc, còn chuyển hộ khẩu đến chỗ đó nữa, chỉ sợ sau này anh phải chuyển hộ khẩu theo em rồi.”
“Chuyển hộ khẩu?”
Lý Phân gật đầu: “Để anh chuyển hộ khẩu đi thật sự có hơi khó, nhưng bốn anh em các anh sớm muộn gì cũng phải tách khẩu thôi. Tuy chúng ta chuyển khẩu đi, nhưng thôn Tây Thủy vẫn là quê hương của anh, sẽ không có bất cứ sự khác biệt nào cả.”
Lục Nghiệp Quốc có hơi muốn khóc, vợ anh ta không hề bỏ anh ta, trong kế hoạch tương lai vẫn luôn có anh ta.