Bên này, Châu Văn Thanh chen rất lâu mới đến được hàng trên cùng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy tên của Tiết Ngạn.
Vì là hạng nhất thị trấn này nên tên của anh được viết ở trên cùng, hơn nữa còn được tô đậm và to hơn.
“Sao có thể thế được? Là trùng tên sao, chắc chắn là trùng tên rồi.” Tầm nhìn của Châu Văn Thanh liếc đến thông tin phía sau tên thí sinh.
Bốn trăm năm mươi hai điểm, thôn Tây Thủy.
Hai chân anh ta nhũn ra, nếu không phải người đông đúc chèn lên thì anh ta đã sớm ngã quỵ xuống đất rồi.
Châu Văn Thanh bị xô vào vài lần, cuối cùng cũng muốn đi tìm tên mình.
Tiết Ngạn thi được điểm cao như thế, vậy anh ta chắc chắn cũng không kém.
Ánh mắt của anh ta liếc xuống từng dòng một, nhưng trên tờ đầu tiên hoàn toàn không có anh ta.
Anh ta liếc nhìn sang trái, nhìn hết tờ này đến tờ khác, nhưng vẫn như cũ không tìm được tên mình.
Trong đầu Châu Văn Thanh từ từ nghĩ đến một khả năng.
Lẽ nào anh ta không thi đỗ sao? Sao có thể như vậy được?
…
Thành tích thi đại học đã có, người trong thôn đều thấp thỏm bất an, có người là người trong cuộc, có người thì muốn xem náo nhiệt.
Có người hỏi mẹ Lục: “Lần này Tiết Ngạn có chắc chắn không đó?”
“Còn không phải đi xem điểm rồi sao? Đợi về nhà là biết ngay.” Mẹ Lục bĩu môi, biết mấy người này chỉ muốn xem trò cười, bà ta hỏi ngược lại: “Sao bà không kêu con trai bà đi thi đi? Cho dù không thi đỗ cũng phải tham gia thi thử đi chứ, lỡ như thi đỗ thì sao?”
“Thôi bỏ đi, nó còn chưa tốt nghiệp cấp hai nữa là.”
“Chưa tốt nghiệp cấp hai thì đã làm sao? Ngay cả dũng khí cũng không có, Tiết Ngạn cũng chưa tốt nghiệp cấp hai nhưng nó vẫn dám thi, lúc trước tôi nhìn trúng khí phách này của nó nên mới gả con gái tôi cho nó đấy.”
“…”
“Theo tôi thấy có thi đỗ hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là có dám liều hay không, có lòng tiến bộ mới là cốt lõi nhất, không cố gắng thì làm sao biết không được? Bà cũng chiều con trai bà quá rồi.”
Người phụ nữ kia xấu hổ: “Ngay cả tên mình nó còn không biết viết.”
Mẹ Lục ngây người: “Ôi chao, ngay cả tên mà cũng không biết viết cơ à, bà cũng phải quản con trai bà cho tốt vào nhé, ngay cả đại học mà Tiết Ngạn còn dám thi cơ mà, bà còn lo cho Tiết Ngạn làm cái gì?”
Ba trừng to mắt, mang theo giọng non nớt: “Tại sao ngay cả tên mình mà chú ấy cũng không biết viết? Bạch Đoàn còn biết viết chữ Bạch này, hơn nữa, cha cháu biết rất nhiều chữ, tại sao chú ấy lại không biết.”
“…” Người phụ nữ mất sạch hứng thú.
Mẹ Lục nắm tay Bạch Đoàn về nhà.
Thời tiết quá nóng, không có đến mấy người đi làm, các thôn dân đều ngồi ở cổng thôn hóng gió.
“Các bà nói xem Tiết Ngạn có thi đỗ không?”
“Tôi thấy có mà trượt trắng mắt, năm ngoái cũng không đỗ, năm nay nói không chừng cũng khó mà đỗ lắm.”
“Không đỗ cũng bình thường thôi, nếu đại học dễ đỗ như thế thì ai cũng lên đại học hết rồi.”
Bọn họ thảo luận vô cùng sôi nổi, đến năm giờ, Tiết Ngạn chở Lục Giai Giai đi qua cổng thôn.
Thôn dân nhìn thấy hai người này đôi mắt lập tức tỏa sáng.
“Tiết Ngạn, các người về rồi, đã xem điểm chưa? Thi được bao nhiêu? Có đỗ đại học không?”
Liên tiếp hỏi như thế, Tiết Ngạn chỉ gật mỗi đầu.
Thôn dân nhìn chằm chằm vào vẻ mặt anh, thấy anh lạnh lùng chẳng có phản ứng gì, trong lòng lại nghĩ lần này không phải lại trượt nữa rồi đấy chứ?
Chẳng qua cũng bình thường cả thôi.
Có người thở phào nhẹ nhõm, ngược lại không còn đối chọi gay gắt như vừa rồi nữa: “’Không đỗ thì năm sau lại thi tiếp, nói không chừng có thể thi đỗ.”
“…” Lục Giai Giai cũng có thể đoán ra được tâm lý của mấy người này.
Kém hơn họ thì họ đồng cảm an ủi, mà tốt hơn họ thì họ ghen ăn tức ở, thậm chí còn hãm hại sau lưng.
Mấy người này còn đáng sợ những kẻ trực tiếp trở mặt đó nhiều.
Lục Giai Giai lẩm bẩm: “Tiết Ngạn nhà chúng tôi đã thi đỗ đại học.”
Cái gì? Đỗ đại học rồi á?
Một bộ phận người vừa rồi còn khuyên Tiết Ngạn điều chỉnh tâm lý, giọng điệu lại có hơi khó tin: “Thi đỗ rồi?”
Vẻ mặt của Lục Giai Giai kiêu ngạo hẳn: “Đúng là đã đỗ, hơn nữa còn là hạng nhất toàn thành phố, chắc chắn có thể vào đại học thủ đô cùng tôi.”