Đôi vợ chồng trẻ này không phải bị điên rồi chứ? Tiết Ngạn thi đỗ đại học cũng thôi đi, lại còn là hạng nhất toàn thành phố nữa chứ.
Bọn họ nhớ lúc Lục Giai Giai có điểm vào tháng một chỉ mới là hạng nhất huyện mà thôi.
Bây giờ đại học dễ đỗ như vậy sao? Hay là Tiết Ngạn không thi đỗ, trong lúc nhất thời Lục Giai Giai không chịu được nên nghĩ lung tung.
Có người hỏi: “Thật sao? Tiết Ngạn thi được hạng nhất toàn thành phố sao? Giai Giai, không phải cô đang lừa chúng tôi đấy chứ? Có phải cùng họ cùng tên không?”
Lục Giai Giai nhíu mày, giọng điệu bất mãn: “Thôn Tây Thủy chúng ta còn có người tên giống Tiết Ngạn nhà chúng tôi sao?”
Cô nói câu “Tiết Ngạn nhà chúng tôi” khiến đôi mắt đen của Tiết Ngạn hơi di chuyển, bụng ngón tay mài lên ghi đông vui sướng.
Có người lại tìm sơ hở: “Chúng tôi nhớ hình như Tiết Ngạn vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai cơ mà…”
“Chị dâu này, chị nói như vậy là không đúng rồi, chưa tốt nghiệp cấp hai thì không thể thi được hạng nhất toàn thành phố hay sao? Tiết Ngạn nhà chúng tôi thông minh, học giỏi, mấy đề cơ bản đó nhìn một lần là biết.”
“…”
Lục Giai Giai đã chuẩn bị sẵn sàng đấu khẩu với đám đông rồi, chồng cô thi được hạng nhất toàn thành phố thì cô sợ cái gì?
Cô ưỡn thẳng sống lưng: “Lần trước anh ấy không thi đỗ là vì việc đồng áng quá nhiều, thời gian học đều nhường lại hết cho tôi, nhưng anh ấy trời sinh có thiên phú học hành, chỉ vài tháng ngắn ngủi, hơi ôn tập một chút đã có thể thi được hạng nhất toàn thành phố rồi.”
“…” Nói cứ như cắt đậu hũ ấy, nếu dễ thi như vậy sao lại có nhiều người thi rớt như thế?
Mấy năm nay nhà họ Tiết sống càng ngày càng tốt, có thôn dân đố kỵ trong lòng, có thể giẫm đạp vài cái thì tranh thủ giẫm vài cái.
Từ trong đáy lòng bọn họ không muốn thừa nhận Tiết Ngạn thi được hạng nhất toàn thành phố.
Có người giở giọng quái gở: “Nếu thật sự thi đỗ hạng nhất toàn thành phố vậy biểu ngữ đã sớm qua đây rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu thế nhỉ?”
Giọng của bà ta vừa dứt thì cha Lục đạp xe đạp phóng như bay về đây, mặt mày tươi tỉnh vô cùng.
Ánh mắt ông ta nhìn Tiết Ngạn trông rất kích động: “Mau về nhà thay một bộ đồ đẹp vào đi, lát nữa trấn trưởng sẽ qua đây.”
Năm ngoái con gái ông ta thi được hạng nhất toàn huyện, năm nay con rể ông ta thi được hạng nhất toàn thành phố.
Lần này đi họp, trấn trưởng liên tục biểu dương ông ta, trong lời nói còn có ý cho ông ta thăng chức nữa.
Cha Lục ho khan vài tiếng, nói với thôn dân ở cổng: “Tiết Ngạn thi được hạng nhất toàn thành phố, trấn trưởng sẽ tới thôn chúng ta hỏi thăm, lập tức mở cuộc họp hội đồng, các bà cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm ra chuyện khiến người mất mặt, làm hỏng hình tượng của toàn thôn dân chúng ta.”
Thôn dân: “…”
Tiết Ngạn đạp xe đạp rời đi, cha Lục cũng đi ngay sau đó.
Rất nhiều người vẫn còn ngây ra như phỗng.
Tiết Ngạn thật sự thi được hạng nhất toàn thành phố, thi đại học được hạng nhất toàn thành phố lận!
Bác gái cả Lục đứng ở cửa trông ngóng, chỉ đợi tin tức của Châu Văn Thanh, bà ta thấy Tiết Ngạn trở về mới vội kéo áo hỏi: “Tiết Ngạn, cháu thi thế nào rồi?”
Lục Giai Giai trực tiếp đáp: “Bác cả, Tiết Ngạn thi được hạng nhất toàn thành phố, lát nữa trấn trưởng sẽ đến, chúng cháu không nói nhiều được, phải về nhà chuẩn bị một chút.”
Bác gái cả Lục: “…”
Bàn tay kéo áo của bà ta cũng không còn sức nữa, bà ta đứng ngây người tại chỗ một lúc rồi thở ra một hơi thật dài.
Vốn tưởng có thể hơn mẹ Lục một lần, nhưng không ngờ vẫn không thể so được.
Bên này, mẹ Lục kích động đến mức vỗ đùi một cái: “Thi tốt như vậy luôn sao? Ông trời hiển linh rồi, không được, mẹ phải lấy cái áo mới ra, ông nó mau qua đây thay áo mới đi.”
Bạch Đoàn kéo tay Lục Giai Giai: “Mẹ ơi, cha thi đỗ đại học rồi sao?”
Lục Giai Giai nhéo gò má của Bạch Đoàn: “Đỗ rồi, Bạch Đoàn, đợi tháng chín chúng ta có thể cùng nhau lên thủ đô rồi.”
“Thật ạ.” Cục bông nhỏ khỏi phải nói mừng biết bao nhiêu.
Lục Giai Giai thơm lên gương mặt nhỏ mềm mại của Bạch Đoàn vài cái.
Hai mắt Bạch Đoàn sáng lấp lánh, rúc vào lòng cô.
Tiết Ngạn: “…”
Cha Tiết cũng nhanh chóng biết được tin Tiết Ngạn thi đỗ được hạng nhất toàn thành phố, ông ta dại ra vài giây.
Tiết Khiêm gọi vài tiếng mới lấy lại bình tĩnh, cha Tiết đứng dậy đi ra ngoài, cùng tay cùng chân, ngay cả đường cũng không biết đi.
Tiết Dương vội theo sát phía sau ông ta.
Nhớ lần trước chị dâu thi đỗ đại học đã nấu một bữa cơm ngon, lần này anh cả cũng thi đỗ, chắc chắn sẽ lại nấu đồ ngon tiếp.
Tiết Dương nuốt nước miếng, đã nghĩ đến lúc nào mới được lấp cái bụng rỗng.