Khi Tiết Ngạn thâm tình rất thích làm ra hành động này, nhưng cô cũng có một loại cảm giác bị nhéo vào mạch máu và bị hoàn toàn khống chế.
Tiết Ngạn lên giường, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng rực ấm áp phả khắp xung quanh, anh khàn giọng nhắc nhở: “Hôm nay anh thi được thêm hai điểm.”
“…” Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn biết tối nay Lục Giai Giai sẽ không từ chối anh, đèn vừa tắt là ngủ.
Quả nhiên cô rất phối hợp, thấy cô ngoan, anh càng ngày càng không kiêng dè.
Đến cuối cùng, Lục Giai Giai không kiềm chế được mà cào Tiết Ngạn vài cái.
Hơn chín giờ sáng hôm sau Lục Giai Giai mới tỉnh lại, cô chống cằm mình ngây người, mẹ Lục đi ra khỏi phòng với vẻ mặt nặng nề: “Tối qua xảy ra chuyện rồi.”
“Sao vậy mẹ?” Cô mệt mỏi hỏi.
“Tối hôm qua Châu Văn Thanh với Lục Thảo đánh nhau, hôm qua Châu Văn Thanh phát điên đã chém Lục Thảo bị thương, nhất định muốn liều đến tôi sống cô chết với cô ta.” Mẹ Lục nhíu mày: “Suy cho cùng Lục Thảo cũng chỉ là một người phụ nữ, lần này cuối cùng cũng sợ rồi.”
Đến bây giờ bà ta vẫn không hiểu nổi Châu Văn Thanh có chỗ nào tốt, người lúc đầu chiếm cơ thể của con gái bà ta tốt xấu gì cũng vì cảm thấy sau này Châu Văn Thanh có tiền có thế mới muốn nịnh bợ.
Nhưng Lục Thảo thì sao, sao lại nhìn trúng Châu Văn Thanh? Gả cho một người tốt thì không chịu, đánh thế nào cũng không nghe.
Cái thứ ngu dốt, còn không bằng không nuôi cho rồi.
“Lục Thảo không sao chứ?” Lục Giai Giai nâng mắt lên.
“Tay bị chém một nhát, không sâu, có chảy máu.” Mẹ Lục ghét bỏ thời tiết nóng nực, vốc nước lạnh lên định rửa mặt: “Sau này hai vợ chồng này vẫn ầm ĩ lên cho mà xem.”
Nước văng lên mặt, bắn ra xung quanh, mắt Lục Giai Giai đảo đi.
Với sự cố chấp của Châu Văn Thanh với thi đại học chắc chắn sẽ ly hôn với Lục Thảo, đôi vợ chồng này chỉ sợ khó mà dừng lại.
Nhưng một năm này là năm quan trọng của quốc gia, qua hai, ba tháng nữa sẽ bắt đầu chia ruộng đến các hộ gia đình, phục hồi kinh doanh hộ cá thể.
Buổi trưa, Tiết Ngạn đạp xe đạp về nhà, trước đây có thôn dân nhìn thấy luôn dở giọng quái đản nói vài câu về anh, bây giờ nhìn thấy đều nặn ra nụ cười.
Thậm chí còn có người thân thiết hỏi: “Tiết Ngạn về rồi đấy à.”
Tiết Ngạn chỉ gật đầu.
Anh dựng xe đạp vào nhà rồi rửa mặt, móc một nắm tiền từ trong túi ra: “Chính sách xuống, bây giờ bán đồ không bị bắt, phía nam phát triển nhanh nhất, anh hỏi thăm tin tức một chút, đang định hai ngày nữa sẽ chạy qua đó một chuyến xem tình hình.”
“Hả, khi nào anh đi?” Lục Giai Giai dừng động tác đếm tiền lại, cô biết Tiết Ngạn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt.
Tiết Ngạn lau sạch tay, anh to gan nhéo má Lục Giai Giai rồi hôn một cái.
Vừa hôn đã nghiện, anh giam cô lại, thở gấp, khàn giọng: “Ngày kia xuất phát, anh nhất định phải khảo sát tình hình bên đó trước.”
“Ngày kia đã đi rồi?” Ngón tay của cô vô lực đặt lên cổ tay cứng rắn của anh, môi lại bóng nước: “Nhanh như vậy sao?”
‘Ừm, ngày mai anh lên thị trấn điền nguyện vọng, trước khi khai giảng sẽ về.” Tiết Ngạn chạm vào cái eo mảnh khảnh của Lục Giai Giai: “Em ngoan ngoãn ở nhà, đợi anh về sẽ mang quà về cho em.”
Lục Giai Giai mím môi: “Ừm, em biết rồi.”
Tiết Ngạn điền xong nguyện vọng là rời đi cùng người trên trấn ngay, mẹ Lục biết anh đi khởi nghiệp nên cũng không hỏi nhiều.
Lần này thôn Tây Thủy có năm người thi đỗ, cũng được coi là một thôn có nhiều sinh viên đỗ đại học nhất.
Cách hai ngày, Lục Giai Giai mới biết La Khinh Khinh cũng thi đỗ đại học, cô ả mặc kệ sự can ngăn của Lâm Phong, báo danh vào một trường đại học không quá nổi tiếng ở thủ đô.
Thật ra cô đã sớm biết La Khinh Khinh vô cùng có dã tâm với thứ mà bản thân muốn, hơn nữa nguyện vọng muốn được về thành phố của cô ả quá mãnh liệt, điên cuồng học hành nửa năm có thể thi đỗ đại học cũng nằm trong dự liệu.
La Khinh Khinh lại quấn khăn sa trên đầu mình, lúc này chỉ muốn nhanh chóng lên thành phố và tìm bác sĩ tốt nhất, nghĩ đủ mọi cách chữa lành gương mặt mình, những cái khác thì cô ả đều không cần.