Bây giờ đã không cho phép có chuồng trâu tồn tại nữa, La Khinh Khinh và Lâm Phong đã chuyển về ký túc xá thanh niên trí thức.
Nửa năm này, Lâm Phong ra đồng làm việc đồng áng, La Khinh Khinh thì lại điên cuồng học hành một cách không cần mạng.
Kết quả dễ dàng nhận thấy Lâm Phong không thi đỗ đại học.
Từ sau khi La Khinh Khinh báo nguyện vọng, tâm trạng cũng rất thoải mái, thi thoảng còn ngâm nga.
“Cô thật sự muốn báo vào trường ở thủ đô sao?” Lâm Phong hỏi.
La Khinh Khinh đảo tròng mắt, cô ả sờ gương mặt mình.
Cho dù cô ả về được thủ đô nhưng muốn chữa lành gương mặt này cũng cần tiền phí, La Khinh Khinh hiểu, cô ả cần Lâm Phong giúp mình.
Điều quan trọng nhất là chỉ cần cô ả đi ra ngoài, chỗ càng phát triển thì Lâm Phong càng khó giam được cô ả.
Cô ả thấp giọng: “Tôi đến thủ đô có gì không tốt? Tôi lên đại học, đợi hộ khẩu của tôi chuyển qua đó cũng có thể chuyển cả hộ khẩu của anh lên.”
Lâm Phong hơi ngạc nhiên: “Cô không muốn ly hôn với tôi sao?”
La Khinh Khinh cúi đầu: “Tại sao tôi phải ly hôn với anh? Hai chúng ta đã có con cả rồi, đương nhiên phải từ từ cố gắng tiến lên chứ.”
Lâm Phong híp mắt, rõ ràng chẳng tin.
…
Lục Giai Giai học cách may quần yếm cho Bạch Đoàn, cậu bé mặc áo ngắn tay ngồi trong lòng cô.
Lục Giai Giai đang dạy Bạch Đoàn nhận tên của mình, cậu bé mới ba tuổi, chữ Đoàn thế nào vẫn chưa biết viết.
Chỉ mỗi chữ Bạch bên trên có một chấm, vẽ một vòng tròn, bên trong thêm một gạch ngang, càng đừng nói nói là chữ Đoàn.
Chuyện thời điểm nào học cái gì, Lục Giai Giai cũng không yêu cầu cậu bé phải lợi hại bao nhiêu, chỉ cần nhận được hai chữ này là được.
“Mẹ, đọc.” Bạch Đoàn cầm sách lịch sử lên.
Cậu bé thích vừa chơi xếp gỗ, vừa nghe Lục Giai Giai đọc sách.
Lục Giai Giai ngồi trên chiếu đọc sách cho Bạch Đoàn, cậu bé ngẩng cái đầu nhỏ lên bảo: “Châu U Vương rất giống cha.”
“…” Lục Giai Giai sững sờ: “Giống chỗ nào.”
“Nếu mẹ không cười, cha chắc chắn sẽ chọc người khác chơi để mẹ cười.”
“!” Lục Giai Giai phồng má, đột nhiên muốn ném con trai đi.
Bạch Đoàn thấy cô giận, vội vàng chạy qua làm nũng: “Sau này con sẽ làm Châu U Vương chọc mẹ vui vẻ.”
Lục Giai Giai xoa gương mặt của cục bông nhỏ: “Làm như vậy không đúng, thân là nhà lãnh đạo của một quốc gia, việc đầu tiên là phải có trách nhiệm với dân chúng cả nước.”
Bạch Đoàn chớp mắt mơ hồ.
Đứa nhỏ nghe không hiểu, Lục Giai Giai sờ cục bông nhỏ, nhân lúc con trai vẫn còn thơm còn mềm phải tranh thủ nhéo cho đủ.
Buổi chiều, cô dẫn Bạch Đoàn về nhà mẹ đẻ.
Lý Phân cũng đã sớm báo nguyện vọng, không ở thủ đô nhưng cũng là một tỉnh lớn có kinh tế phát triển.
Cô ta vẫn muốn dạy học nên báo vào ngành sư phạm.
Bạch Đoàn chạy ra ngoài chơi với các anh trai, mấy đứa trẻ trong thôn vây quanh lại, đang định chơi trò lấy vợ.
Một hai đứa nhỏ đều muốn làm cô dâu của Bạch Đoàn, Thạch Đầu thì bị ném qua một bên.
Bạch Đoàn vì còn nhỏ, thật sự vừa trắng vừa mềm, hiển nhiên thu hút sự yêu mến của các bé gái rồi.
Thạch Đầu hỏi: “Em trai, em muốn ai làm cô dâu của em?”
Bạch Đoàn nhìn một vòng rồi lắc đầu: “Em không cần bọn họ, em muốn người nào lớn lên đẹp như mẹ em cơ.”
Thạch Đầu: “…”
Khi giấy thông báo của Tiết Ngạn gửi về thì anh vẫn chưa về.
Sau khi anh đi, người trong nhà đều nói Tiết Ngạn ra ngoài tìm việc.
Anh học ngành quản trị kinh doanh, thư thông báo vừa gửi về Lục Giai Giai đã mở ra xem.
Cẩn thận từng tí một, không nỡ sờ vào.
Cha Tiết nhìn thấy giấy thông báo của Tiết Ngạn mà rưng rưng nước mắt, không lâu sau đã dẫn Tiết Khiêm và Tiết Dương tới phần mộ tổ tiên bái lạy.
Bởi vì toàn bộ mấy ngôi mộ đó đều bị chuyển đi nên chỉ có thể dựa vào trí nhớ đại khái mà thắp hương.
Cách ba, bốn ngày sau Tiết Ngạn mới về đây, anh liên tiếp ngồi xe lửa ba, bốn ngày, thời tiết lại nóng nên mùi trên người rất khó ngửi.
Anh về nhà tắm rửa trước rồi mới ra ngoài, vào nhà, anh lấy một đống tiền ra, còn có một cái đồng hồ kiểu nữ.
“Sao lại nhiều tiền như vậy?” Lục Giai Giai nhìn mà ngây người.
“Kiểu dáng quần áo bên phía nam vô cùng rẻ, bọn anh bán sỉ rất nhiều, sau khi mang về lại bán sạch ở chợ, giá tiền cũng gấp hai, ba mươi lần ở đó.
“…” Lục Giai Giai không ngờ Tiết Ngạn lại bắt đầu làm nhanh như thế.
Sau đó anh lại móc ra mấy hợp đồng mua bán nhà trong túi áo ra, nói: “Không phải em nói sau này ở phía nam khó cầu được một ngôi nhà hay sao? Bây giờ ở đó vẫn còn nghèo, mấy căn nhà này đều không đáng tiền nên anh mua vài căn, chỉ cần sau này phát triển thì sẽ có tiền bồi thường.”