“Rất nhiều anh em đi cùng con sẽ nói rõ với bọn họ, người đông ngược lại sẽ an toàn hơn, dựa theo con đường mà con đã vạch ra để đi, trên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, nhưng con cũng không dám đảm bảo hoàn toàn, vẫn cần bọn họ tùy cơ ứng biến.”
Tiết Ngạn thấp giọng nói: “Mẹ, bây giờ vẫn còn rất nhiều người chướng mắt đầu cơ trục lợi, cảm thấy mất mặt, nhưng ở thời điểm này đây mới là cơ hội lớn, đợi mọi người đều phản ứng lại thì người dấn thân vào sẽ càng ngày càng nhiều, không còn là lúc dễ kiếm được tiền nữa.”
“Cái này mẹ biết, con gái mẹ đã nói với mẹ rồi, đây là ăn… ăn cái gì đầu tiên ấy nhỉ?” Mẹ Lục nghĩ ngợi.
Lục Giai Giai ở bên cạnh nhắc nhở: “Người ăn cua đầu tiên.”
Mẹ Lục vỗ đùi một cái: “Đúng, mẹ đi cùng tụi nó.”
Trong lòng bà ta biết rõ Tiết Ngạn đang giúp nhà họ Lục.
Cách vài ngày, mẹ Lục mở cuộc họp gia đình, gọi các con trai và con dâu tới.
“Mấy hôm trước tụi bây đều biết Tiết Ngạn đã ra ngoài một chuyến, một chuyến này kiếm được không ít tiền, nếu tụi bây muốn làm, nó cũng sẽ kéo tụi bây theo.”
Trương Thục Vân lập tức bày tỏ thái độ: “Thật ạ, vậy có gì không thể đi chứ, bọn con cũng làm.”
Đi theo gia đình em gái sẽ không sai đâu, dù sao cũng sẽ không lừa bọn họ, còn nữa, bọn họ cũng có gì đâu mà phải lừa.
Mẹ Lục nhìn Trương Thục Vân với vẻ hài lòng.
Trương Thục Vân ưỡn thẳng lưng.
Tiết Ngạn thì lại ở một bên lạnh giọng lên tiếng: “Mới đầu chủ yếu phải dựa vào chênh lệch giá để kiếm tiền, đồ bên phía nam rất rẻ, có cái thậm chí không cần phiếu, bán mấy thứ đó ở chỗ chúng ta, cao thì giá có thể chênh đến hai, ba mươi lần.”
“Cái gì? Gấp hai, ba mươi lần á, tại sao có thể kiếm nhiều như thế được?”
“… Không phải Tiết Ngạn đã nói rồi sao? Chính là bán đồ ở bên đó ở chỗ chúng ta.” Lục Giai Giai là người hiểu mấy tình hình này rõ nhất, cô biết sự phát triển trong tương lai: “Anh cả, anh hai, anh tư, đây chính là cơ hội tốt, các anh nhất định phải nắm bắt cho tốt.”
Trịnh Tú Liên khá cẩn trọng: “Em gái, cái này đáng tin không?”
“Cái này có gì không đáng tin?” Mấy năm nay, ngược lại Trương Thục Vân cảm thấy được Tiết Ngạn không đơn giản, càng để ý đến lời mà mẹ Lục nói: “Em hai, chúng ta đi học không đến mấy năm, cũng không thường xuyên trải qua sóng to gió lớn, đám người em gái có bản lĩnh, thấy nhiều hơn chúng ta, có gì mà phải lo lắng.”
Giống như mẹ chồng cô ta đã nói, đầu óc ngu dốt thì đi theo người có bản lĩnh, huống chi một người có bản lĩnh như Tiết Ngạn bằng lòng kéo bọn họ một phen, hoàn toàn là nể tình người thân để mặc cho bọn họ chiếm lời còn gì.
Trương Thục Vân liếc mắt nhìn Lục Ái Quốc.
Làm vợ chồng nhiều năm, Lục Ái Quốc hiểu ý cô ta ngay: “Con nghe theo em gái với em rể.”
Lục Ái Quốc và Lý Phân đưa mắt nhìn nhau, Lý Phân gật đầu.
Lục Nghiệp Quốc lập tức nói: “Em gái, Tiết Ngạn, anh cũng nghe tụi em hết.”
Dù sao anh ta cũng không thể giống như Tiết Ngạn cùng vợ học đại học được, vậy thì chỉ có thể đứng ở phương diện khác để nuôi vợ nuôi con thôi.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Tiết Ngạn quả thật rất lợi hại, đi theo anh ra sức làm cũng không sai được đâu.
Lục Cương Quốc và Trịnh Tú Liên nhỏ giọng thì thầm: “Vậy chúng ta cũng nghe mẹ đi.”
Mẹ Lục bĩu môi: “… Không phải kêu tụi bây nghe lời tao, sớm đã chia nhà rồi, tụi bây làm thế nào là chuyện của bản thân tụi bây, hơn nữa, nó vẫn chưa nói xong, cứ để Tiết Ngạn nói tiếp với tụi bây đã.”
“Các anh mang tiền vốn của mình, muốn mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, còn nữa, tuy em đã giúp các anh vạch sẵn lộ tuyến, nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trên đường có khả năng sẽ có người cướp đồ, cướp tiền.”
Tiết Ngạn nói với vẻ mặt không thay đổi: “Một điểm cuối cùng, vì em phải lên đại học nên sẽ không đi cùng các anh, nhưng em đã tìm người cho các anh, bọn họ có khoảng sáu, bảy người, đều có quan hệ không tồi với em, sẽ chăm sóc các anh chu đáo.”
“Bản thân các anh tự suy nghĩ đi, muốn đi thì đi, làm chuyện này cần phải quyết đoán.”
“Được rồi, nói rõ ràng hết rồi thì tan họp đi.” Mẹ Lục không có khả năng dắt tay bọn họ tiến lên như trước nữa.
Lục Giai Giai vốn còn muốn khuyên bọn họ thêm nhưng nghĩ lại, tình hình bây giờ mới là thời điểm tốt nhất, cứ để bọn họ tự lựa chọn vậy.
Tiết Ngạn dẫn cô rời đi.
Lục Ái Quốc về phòng, hỏi ý của Trương Thục Vân: “Em thấy thế nào?”