Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 768 - Chương 768: Tú Liên, Chúng Ta Có Làm Không

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 768: Tú Liên, chúng ta có làm không

“Đi chứ, tại sao không đi? Em thấy kiếm tiền là chuyện chắc chắn rồi, chỉ là phải cẩn thận tiền với hàng.” Trương Thục Vân bò lên giường sờ soạng, lấy cái khăn tay bằng vải từ bên trong ra: “Tiết Ngạn đã cân nhắc kỹ cho các anh rồi, nếu các anh đều đi, vậy là khoảng chín người đàn ông, cộng thêm lộ tuyến đã vạch sẵn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Nếu đã đến nước này rồi mà chúng ta còn không làm, vậy chẳng phải là đồ ngốc hay sao?”

Trương Thục Vân đếm tiền trong tay, chỉ để lại một phần nhỏ: “Số tiền này anh cầm cả đi, làm cho tốt.”

Phòng hai Lục Cương Quốc thì lại gãi đầu: “Tú Liên, chúng ta có làm không?”

Trịnh Tú Liên cũng hơi đắn đo: “Tiết Ngạn nói cao có thể kiếm được gấp hai, ba mươi lần, em vẫn thấy không tin cho lắm.”

“Đám người em gái sẽ không lừa chúng ta đâu, hay là chúng ta đi cùng bọn họ một chuyến đi.”

Trịnh tú Liên do dự: “Vất vả lắm chúng ta mới kiếm được ít tiền, nếu như lỗ thì các con phải làm sao? Em vẫn muốn trải qua cuộc sống yên bình hơn, đừng mạo hiểm làm gì.”

Tính cách của cô ta đối với chuyện tiền nong khá bảo thủ, càng nghiêng về phía làm chắc chắn hơn.

Lục Cương Quốc nghĩ ngợi: “Tú Liên, mẹ chưa bao giờ nói chuyện mà mình không chắc chắn ra, Tiết Ngạn cũng là một người có bản lĩnh, bằng không cũng không có khả năng thi đỗ được hạng nhất toàn thành phố, hay là thử một lần đi.”

Đầu óc anh ta ngốc, mấy năm nay cũng phát hiện ra sự sắp xếp của mẹ Lục không hề sai lầm tí nào, anh ta vẫn muốn đi theo lời dặn dò của mẹ Lục hơn.

“Vậy… hay là nghĩ thêm đã, chỉ là mạo hiểm lớn quá, mấy hôm trước đầu cơ trục lợi chính là tội lớn, mấy hôm nay tuy đã thả lỏng nhưng lỡ như lại bắt thêm vài người, đến lúc đó sẽ phiền phức lắm.” Trịnh Tú Liên vẫn lo lắng.

Đám người Lục Nghiệp Quốc thì trực tiếp hơn nhiều, Lý Phân thẳng thừng lấy tiền ra: “Làm đi, chúng ta vẫn còn trẻ, cho dù có lỗ thì cùng lắm sau này chúng ta kiếm lại.”

“Vợ ơi.” Lục Nghiệp Quốc cảm động.

“Em còn không biết anh hay sao?” Lý Phân giận hờn: “Em biết mấy ngày này anh không dễ chịu, muốn nuôi em với con chu đáo, có lòng tiến bộ thì em ủng hộ anh, dù sao cũng không chết đói.”

“Tiết Ngạn vừa nhìn đã biết là người không tầm thường, nhãn lực của mẹ cũng lợi hại, em đoán tám chín phần mười là kiếm được, hơn nữa em nhìn ra được, bọn họ nói với chúng ta chính là chia cho chúng ta một bát canh.” Cô ta trêu chọc: “Đến khi đó em với Song Song đều trông mong vào anh được trải qua cuộc sống tốt.”

Lục Nghiệp Quốc ôm chầm lấy Lý Phân: “Vợ ơi, em yên tâm, đến khi đó anh nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi em với con gái.”

Sau một tuần, cha Lục và mẹ Lục lại mở cuộc họp gia đình.

Dù sao thì cũng sắp khai giảng rồi, Tiết Ngạn muốn trước khi đi sắp xếp ổn thỏa chuyện ở đây đã.

Mẹ Lục nói đơn giản: “Cũng không có chuyện gì lớn, tụi bây ai muốn để Tiết Ngạn giúp mình sắp xếp, chuyện này không cưỡng cầu, cũng không bắt ép tụi bây phải làm, đừng có áp lực về mặt tâm lý.”

Trương Thục Vân lập tức nói: “Ái Quốc nhà bọn con đi, em rể, làm phiền em.”

“Con cũng đi.” Lục Nghiệp Quốc ngồi trên ghế lớn tiếng mở miệng.

Tính cách của anh ta vẫn luôn mạnh dạn đi đầu, mẹ Lục không thấy kỳ lạ chút nào cả.

“Phòng hai thì sao?” Mẹ Lục nhìn về phía Trịnh Tú Liên.

Loại chuyện lớn này thường đều là Trịnh Tú Liên làm chủ.

Ngược lại cô ta cũng hào phóng: “Mẹ, nhà tụi con đông con, cũng không gom được bao nhiêu tiền, nghĩ lại vẫn không muốn mạo hiểm, bây giờ chúng con sống cũng được, đi bước nào chắc bước ấy cũng có thể nuôi con lớn khôn.”

Có sự gian khổ từ nhà chồng trước khiến Trịnh Tú Liên muốn yên phận sống qua ngày chứ không muốn mạo hiểm nữa.

“Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Mẹ Lục vỗ bàn.

Cha Lục nhìn Lục Cương Quốc rồi thở ra một hơi thuốc, đôi mắt của ông ta u ám nặng nề.

Đi bước nào chắc bước ấy không có gì không tốt, nhưng quá chắc cũng không tốt.

Bỏ đi, con cháu tự có phúc của con cháu, tuy có suy nghĩ như vậy không thể đại phú đại quý được nhưng cũng có thể sống cuộc sống tốt.

Mỗi một người có tiêu chí theo đuổi khác nhau, thế nào thoải mái thì sống như vậy.

 


Bình Luận (0)
Comment