Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 774 - Chương 774: Mẹ, Mẹ Có Thể Cũng Mua Tài Liệu Học Cho Bọn Con Được Không 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 774: Mẹ, mẹ có thể cũng mua tài liệu học cho bọn con được không 1

Cơn gió sáng sớm thổi qua trán Trương Thục Vân, đầu óc cô ta bắt đầu tỉnh táo.

Bắt đầu từ tối hôm qua, cô ta vẫn luôn chìm đắm trong trạng thái hưng phấn, đầu óc gần như không có cách nào suy nghĩ, nghĩ đến gì thì nói cái đó.

Dù sao cô ta cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền đến vậy, nếu như Lục ÁI Quốc lại ra ngoài một chuyến nữa, khoản tiết kiệm trong nhà có thể lên hơn mười nghìn.

Hơn mười nghìn lận!

Trương Thục Vân cảm thấy nửa đời sau của mình không cần lo nghĩ nữa, mấy đứa con cũng có thể học ở trường đại học tốt, cái ăn cái mặc cũng không cần tiết kiệm như thế nữa.

“Mẹ, con hiểu rồi ạ.” Trương Thục Vân vốn cũng khá thông minh, bây giờ chỉ hơi đánh tiếng cái đã hiểu thấu toàn bộ.

Cô ta thấy may mắn vì đã không nói thẳng với phòng hai, bằng không cũng rắc rối rồi.

Mẹ Lục gật đầu hài lòng: “Hiểu rõ thì tốt, Thục Vân, tuy gia đình kiếm được tiền nhưng tuyệt đối đừng để bị làm mờ mắt, bằng không thứ dẫn tới không phải phúc mà chính là họa.”

“Cô có mười đồng tiền, cô chạy ra ngoài khoe khoang một chút, chênh lệch không lớn, cùng lắm người ta chỉ hơi ghen tị, nhưng nếu cô có mười nghìn đồng vậy lợi ích cũng quá lớn, đáng để người khác liều mạng đi mạo hiểm thì rắc rối sẽ rất lớn.” Bà ta thẳng thắn chỉ ra điểm này.

Trương Thục Vân rùng mình, nụ cười trên mặt cũng hạ xuống: “Mẹ, con biết rồi ạ.”

Mẹ Lục nghĩ ngợi: “Cũng đừng nói Ái Quốc không kiếm được tiền, nói kiếm được bảy, tám đồng thì vẫn được, một tháng chạy hai chuyến, quả thật tốt hơn công việc ở đoàn văn công một chút, vừa hợp lý vừa không rước tới tai họa.”

Mẹ Lục đi vào phòng của Lục Nghiệp Quốc, anh ta dụi mắt, cưỡng chế mình tỉnh táo.

“Thằng tư, dậy ăn cơm đi.”

“Vâng.” Lục Ái Quốc vò đầu, anh ta vội vàng xuống giường lấy một cái hộp đen từ trong gùi ra: “Mẹ, con thấy mẹ cũng không thiếu quần áo nên chọn thứ khác cho mẹ, mẹ đừng coi thường thứ trong tay con, có tiếng đó, người bên ngoài gọi là phát phát cái gì ấy nhỉ… đúng đúng, máy phát thanh.”

“Cái này không rẻ đúng không?”

“Không đắt đâu ạ, bên ngoài rẻ lắm, mới có năm mươi đồng thôi, con trực tiếp mua về luôn.”

“Thế là con dùng tiền vốn luôn sao?” Mẹ Lục nhíu mày, bà ta biết con trai thứ tư hiếu thuận, không muốn đả kích tính tích cực của anh ta, bằng không số lần nhiều rồi, anh ta sẽ không có suy nghĩ này nữa.

Đến lúc đó lại oán trách anh ta không hiếu thuận, hai người bọn họ đều sẽ tức giận.

Sau đó bà ta nở nụ cười: “Không ngờ một bà cụ nông thôn như mẹ cũng có thể dùng máy phát thanh, thứ này dùng thế nào? Con dạy mẹ đi.”

Lục Nghiệp Quốc cười như hoa nở, lập tức dạy mẹ Lục cách dùng thế nào: “Mẹ, cái này con đặc biệt hỏi người ta rồi, trước lắp pin vào, sau đó xoay cái này.”

Máy phát thanh rất nhanh đã truyền ra tiếng rè rè rè, anh ta điều chỉnh sang một kênh hát hí khúc, đôi mắt của mẹ Lục sáng ngời: “Để cái này đi.”

“Được.”

Điều chỉnh máy phát thanh xong, mẹ Lục cầm qua, bảo: “Lần này mua thì mẹ nhận, lần sau không thể mua thứ đắt như vậy nữa, cho dù muốn bán lại cũng không dễ bán, nó không giống quần áo mà mọi người đều mặc.”

Lục Nghiệp Quốc gãi đầu: “Con biết rồi thưa mẹ.”

Em gái gả đi cũng gần bốn năm rồi, có sự so sánh của Tiết Ngạn, mấy đứa con trai này như bọn họ cũng không hiếu thuận cho lắm, nhưng thật sự không có điều kiện đó.

Bây giờ có điều kiện rồi, hiển nhiên anh ta nên hiếu thuận cha mẹ mình. Lục Nghiệp Quốc thấp giọng bảo: “Mẹ, mẹ yên tâm, sau này mua đồ con sẽ nghĩ cẩn thận.”

“Được, mau dậy ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Lục Nghiệp Quốc bôn ba nhiều ngày như thế quả thật rất mệt, gặp con gái một chút rồi lại ngủ.

Lục Cương Quốc ăn bữa sáng xong mới biết anh cả và em tư đã về, anh ta do dự một lúc mới đứng dậy đi hỏi han tình hình.

Trương Thục Vân nhắc nhở: “Chú hai, anh cả chú vẫn đang ngủ, chị cũng chỉ có thể nói lần này cũng được, cũng không khác em rể nói bao nhiêu, nếu chú muốn đi thì mau đi tìm mẹ hỏi xem.”

“Kiếm được bao nhiêu tiền?” Không có ai là không thích tiền, Lục Cương Quốc động lòng, anh ta cũng về nhà bàn bạc với Trịnh Tú Liên.

Trịnh Tú Liên do dự: “Hay là chúng ta lại xem tình hình thế nào đã.”

Tuy Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc đã trở về nhưng đều không để lộ tiền ra ngoài, buổi sáng khóe miệng của Trương Thục Vân vẫn không nhịn được mà tươi cười, nhưng sau khi nói chuyện với mẹ Lục xong đã hồi phục trạng thái bình thường.

 


Bình Luận (0)
Comment