Lúc buôn dưa lê với người trong thôn phần lớn đều là: “Kiếm được đều là đồng tiền mồ hôi xương máu, chạy đi chạy về một chuyến chỉ thêm được vài đồng tiền, trên đường còn nguy hiểm, bây giờ vẫn còn người cướp giật, nhưng anh ấy nhất định vẫn muốn ra ngoài trải sự đời, cũng chỉ đành để anh ấy đi thôi, chúng tôi đã bàn bạc kỹ rồi, đi thêm một chuyến nữa sẽ không cho anh ấy đi nữa.”
Trịnh Tú Liên nghe được mà để trong lòng.
Nói với bên ngoài là như thế, nhưng Trương Thục Vân lại không che giấu với Trịnh Tú Liên, chỉ là không hoàn toàn thẳng thắn nói ra kiếm được bao nhiêu tiền, dù sao cũng chẳng ai muốn lộ ra gốc rễ nhà mình ra cả.
“Lần này anh cả em kiếm được ít tiền, lời vừa rồi đều là qua loa nói với bên ngoài thôi, nếu như em thật sự động lòng thì kêu Cương Quốc đi nói với mẹ, xem mẹ có cách nào liên lạc với Tiết Ngạn được không?”
Nhiều hơn thì cô ta cũng không dám nói, lỡ như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em dâu thứ lại cho rằng cô ta hại mình thì phải làm sao?
Trịnh Tú Liên vốn vẫn còn hơi do dự, lần này lại càng do dự hơn.
Mới đầu là bọn họ nói không muốn đi, bây giờ lại đột nhiên nói đi, biết nói với mẹ thế nào đây?
Cô ta về nhà với tâm sự nặng nề.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Trịnh Tú Liên còn đang phân vân khó chọn thì Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc đã chuẩn bị đi.
“Hai người lại định đi tiếp sao?” Trịnh Tú Liên vội hỏi.
“Vâng, gần đây hơi bận, dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm.”
“Chị cả không nói với bọn em thì phải?” Cô ta nôn nóng bất an.
“…” Trương Thục Vân cảm thấy Trịnh Tú Liên do dự mà mất đi chừng mực, cô ta mở miệng nói: “Em hai, không phải chị đã nói với em rồi sao? Nếu em có chí hướng này thì đi tìm mẹ trước, mẹ đồng ý rồi còn phải có được sự đồng ý của Tiết Ngạn nữa, bằng không phòng hai các em định đi kiểu gì? Cũng không thể muốn đi là đi, không muốn đi thì không đi, bên đó đều là Tiết Ngạn sắp xếp trước.”
Trịnh Tú Liên hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, cô ta cũng biết bản thân có vấn đề, nhưng lại chần chừ không ra được quyết định.
Cô ta nhắm mắt lại: “Để em nghĩ thêm đã.”
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc đưa mắt nhìn nhau: “Chúng ta nhất định phải đến trước thời gian hẹn, giờ đi trước thôi.”
Hai người rời đi, Trịnh Tú Liên về phòng.
Phòng cả vẫn ở mức sống như ngày thường, chẳng qua Lục Hoa mặc cái áo mới, kiểu dáng đặc biệt mới mẻ lại ưa nhìn.
Có người chạy qua hỏi Trương Thục Vân.
“Còn không phải Ái Quốc ở bên ngoài giả vờ có mặt mũi, người khác đều mua đồ nên anh ấy cũng mua mấy tấm vải, không chỉ không kiếm được bao nhiêu tiền mà ngược lại còn tiêu đi bao nhiêu.” Trương Thục Vân nghiến răng nghiến lợi: “Đàn ông ra ngoài quả nhiên dễ mất hình, làm tôi tức chết đi được, tôi cũng ngại nói ra với bên ngoài.”
Thôn dân chợt hiểu trong lòng: “Đừng tức mà.”
“Đúng rồi, sao áo mà cô may đẹp như vậy?”
Trương Thục Vân vô cùng bình tĩnh đáp: “Mấy hôm trước chạy lên thị trấn một chuyến, thấy cái áo người ta bán đẹp quá nên học theo.”
Nguy cơ bị giải trừ, Trương Thục Vân kêu Lục Cương Quốc tới đoàn văn công làm việc, lần này công việc ổn định, hai người cũng không định đi hỏi thêm nữa.
Con cái phòng cả liên tục mặc quần áo mới, tuy rằng mức sống ở phòng cả vẫn không thay đổi nhưng Trương Thục Vân lại hào phóng hơn ở mặt học tập của các con không ít.
Vở và bút đều là đồ mới, muốn dùng tài liệu gì thì mua, còn nói với bên ngoài thì lại là: “Em gái nhà chúng tôi lên đại học rồi, tôi nghĩ phòng cả chúng tôi có phải đập nồi bán niêu cũng phải cố mà làm, cho dù không ăn cơm cũng phải cho chúng nó đi học.”
Trương Thục Vân chỉ muốn che giấu chuyện trong nhà có tiền, không ngờ ngược lại đã thay đổi một vài quan điểm trong thôn.
Ai lại không muốn cho con cái nhà mình thi đại học và có một tương lai tốt, có Lục Giai Giai và Tiết Ngạn như châu ngọc trước mặt, có gia đình dù cắn răng cũng phải đưa con đi học.
Bên này, Lục Hảo mượn một quyển tài liệu của Lục Hoa để đọc, Lục Thư không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, bác cả mua tài liệu mới cho đám người chị Tiểu Hoa, bọn con chỉ có thể sao chép lại, vô cùng tốn thời gian, mẹ có thể cũng mua tài liệu cho bọn con được không?”