Trang trí nhà hết hai tháng, bây giờ đã xong xuôi, chỉ đợi bay hết mùi rồi chuyển vào ở là được.
Bạch Đoàn có phòng riêng của mình, nghe ý kiến của cậu bé là ở tầng trên, để thuận tiện chăm sóc Bạch Đoàn nên hai vợ chồng cũng ở tầng trên.
Bạch Đoàn nhìn giường của mình, ngón tay nhỏ chỉ vào: “Mẹ ngủ với con.”
Tiết Ngạn đi qua, cúi mắt nhìn Bạch Đoàn: “Trước đây không có phòng nên mới cho con ngủ chung với cha mẹ, bây giờ con có phòng riêng rồi chỉ có thể ngủ một mình.”
Mua nhà mới cũng có cái lợi, cuối cùng cũng cắt đuôi được thằng nhóc thối này.
Bạch Đoàn lập tức trừng to mắt, nhìn Tiết Ngạn giống như nhìn một người xấu, sau đó quay người ôm Lục Giai Giai, ngẩng gương mặt nhỏ lên làm nũng: “Mẹ, mẹ ngủ với con đi, để cha ngủ một mình.”
Tiết Ngạn híp mắt.
Trên gương mặt trắng nõn của Lục Giai Giai hiện vẻ bất đắc dĩ, cô ngồi xổm xuống, Bạch Đoàn thuận thế rúc vào trong lòng cô.
Cô nhẹ giọng dỗ dành: “Bạch Đoàn, con không thể ngủ với mẹ mãi được, bây giờ con đã là đàn ông rồi, hơn nữa mẹ ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì cũng có thể tìm mẹ mà.”
Bạch Đoàn mím môi.
Lục Giai Giai nhanh chóng thơm con trai hai cái: “Mẹ thích Bạch Đoàn nhất.”
Bạch Đoàn không nhịn được mà nở nụ cười.
Lục Giai Giai vui vẻ cụng vào trán cậu bé, hai cha con này đều vô cùng dễ dỗ.
Cô mới tham gia một bài thi xong, người hướng dẫn tới tìm cô: “Bên trên cần một người phiên dịch tiếng ngày thường để ứng đối với bài phỏng vấn nước ngoài, đại khái phải đi một khoảng thời gian, học viện chúng ta chọn bốn người, sau một tuần các em sẽ diễn thuyết toàn bộ bằng tiếng Anh rồi chọn người có tiếng Anh tốt nhất, em về chuẩn bị một chút đi.”
Bà ta lấy một bảng biểu ra, bên trên viết rất rõ ràng những mục yêu cầu trong cuộc thi.
Lục Giai Giai nhỏ giọng: “Em có thể hỏi là làm người phiên dịch ngày thường cho ai được không ạ?”
Người hướng dẫn nói một cái tên, trái tim của Lục Giai Giai đập như trống, cô chưa từng nghĩ còn có thể gặp được người trong hiện thực, thậm chí còn có khả năng làm phiên dịch cho ông ta.
“Em nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.” Lục Giai Giai cầm bảng biểu đi với vẻ quý trọng, gò má trắng trẻo thậm chí còn hồng lên.
Cô kích động đến mức cả chiều tâm trạng đều lâng lâng, buổi tối nằm trên giường vẫn cảm thấy quá hạnh phúc.
Cho dù thật sự không thể làm phiên dịch viên của người đó thì cô chí ít cũng từng có tư cách được chọn làm phiên dịch viên của ông ta.
Lâm Nguyệt đứng bên giường cô, nhẹ giọng hỏi: “Giai Giai, có phải người hướng dẫn cũng cho chị một bảng biểu không?”
Lục Giai Giai ngồi dậy gật đầu.
“Vậy chị cũng phải cố gắng nhé, nếu thật sự thành công vậy chính là một nét huy hoàng nhất trong hồ sơ lý lịch đó, chẳng qua các lớp khác cũng rất lợi hại, ngay cả cái người không giành được chức hoa khôi ngành với chị cũng có suất nữa đó, cô ta kiêu ngạo tự đắc nhưng cũng rất có thực lực, còn có một nam sinh ở lớp bốn cũng là ứng cử viên đứng đầu nữa.”
“…” Lục Giai Giai không để ý cho lắm, nhưng trong lòng lại có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nếu cô có tư cách tham gia cuộc thi này vậy chắc chắn phải dốc toàn lực lao lên.
Lục Giai Giai dậy từ sớm để luyện khẩu ngữ, sau khi Tiết Ngạn biết được thậm chí còn tới trung tâm thương mại mua băng ghi âm và máy phát thanh về cho cô để cô học phát âm.
Cô tan lớp là lại đến thư viện học thuộc từ vựng, luyện phát âm, có linh cảm thì viết lại nội dung diễn thuyết.
Chủ đề diễn thuyết lần này rất có lợi cho cô, chủ yếu là trình bày kiến giải về phát triển kinh tế, cũng phù hợp với tình hình quốc gia hiện nay.
Từ lúc bắt đầu viết bài diễn thuyết, Lục Giai Giai thường xuyên đi tìm Tiết Ngạn.
Có một đại lão nhạy cảm về kinh tế, Lục Giai Giai có thể nhận được rất nhiều linh cảm từ trên người chồng mình.
Có đôi khi cùng nhau đi đón Bạch Đoàn, đang nói đến điểm mấu chốt, Lục Giai Giai sợ linh cảm bay mất còn giục Tiết Ngạn nói nhiều hơn một chút với vẻ chờ mong.
“Mẹ ơi.” Không ai để ý đến mình, Bạch Đoàn vô cùng tủi thân.
Lục Giai Giai đang nghe đến chỗ quan trọng chỉ tùy tiện ừ một tiếng.
Cậu bé khoe mẽ: “Mẹ ơi, hôm nay Bạch Đoàn được giáo viên khen, giáo viên còn thưởng cho Bạch Đoàn một phiếu bé ngoan.”
“Đợi đã, để em ghi lại đã.” Lục Giai Giai lấy tờ giấy trong túi ra, cười rạng ngời nghe Tiết Ngạn phân tích.
Bạch Đoàn: “…”
Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn liếc qua Bạch Đoàn, khóe môi nhếch lên, sau đó thấp giọng phân tích cho Lục Giai Giai nghe.
Lục Giai Giai được lợi không nhỏ, trực tiếp mua cơm từ nhà ăn rồi về ký túc xá viết bản thảo.
Lần này hai cha con đều bị ném đi.
Tiết Ngạn: “…”
“Cha xấu.” Bạch Đoàn lẩm bẩm.
Sắc mặt Tiết Ngạn lạnh lùng: “Ăn cơm.”
…