Giữa tháng mười một, cha Lục đạp xe đạp từ thị trấn về, ông ta kích động đến mức sắc mặt đỏ bừng: “Chuyện lớn, bên trên thông báo, tất cả mọi người đều tới hội trường họp mau!”
Ông ta đạp xe đạp đi phát thanh trên loa phát thanh.
Sau nửa tiếng, các hộ gia đình đều tới.
“Bên trên gửi thông báo xuống, hủy bỏ làm chung, chia ruộng đến các hộ gia đình, tự chịu trách nhiệm lời lỗ.” Cha Lục thở dốc: “Có nghĩa chúng ta dựa theo đầu người mà chia đất, làm nhiều hay làm ít là chuyện của bản thân bà con.”
Thôn dân trước thì ngây người, sau đó hoan hô mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi, sau này có đất của nhà mình rồi.”
“Đúng, ngày mai mấy thanh niên đi theo tôi đi chia đất, sau khi chia xong, mỗi nhà cử một đại diện ra rút thăm, rút trúng khu nào thì nhận khu đó, đất tốt hay đất xấu đều phải xem vận khí.”
Đất đai chính là gốc rễ của nông dân, trong thôn mừng rỡ vài ngày liền.
Trương Thục Vân nhân mấy ngày không đi làm này mà theo Lục Ái Quốc lên huyện thành.
Từ thị trấn lên huyện phải ngồi xe buýt, cô ta còn tưởng rất thoải mái, ai ngờ vừa lên ngửi thấy mùi đã hơi muốn nôn.
“…” Dọc theo đường đi cô ta nhẫn nhịn không nôn ra, nhưng vừa xuống xe thật sự không nhịn được nữa, vội tìm chỗ vắng người bắt đầu nôn.
“Cuối cùng em cũng hiểu được lời em gái nói đều là thật, hóa ra ngồi xe thật sự sẽ say.” Dạ dày của Trương Thục Vân co rút khó chịu, ngồi xổm xuống nghỉ rất lâu.
Lần này hai người họ tới đây khảo sát thực địa nên dạo quanh huyện một vòng.
Làm ăn buôn bán nhất định phải tìm chỗ có lưu lượng người lớn, Lục Ái Quốc làm quen trước, cách ngày mới mang đồ đi tìm khỉ gầy.
Khỉ gầy làm ăn lâu rồi nên thứ biết được chắc chắn nhiều.
Lục Nghiệp Quốc cũng cả ngày không ở nhà, cứ rảnh là chạy ra ngoài.
Dù sao thì hàng quán cũng không dễ chọn, nhất định phải thận trọng, bằng không chính là tiêu phí tiền.
Anh ta với Lục Ái Quốc không nói chuyện qua lại, bằng không cùng nhìn trúng một chỗ thì chẳng phải sẽ rắc rối hay sao?
Hai người ăn ý tự mình đi xem.
Trịnh Tú Liên càng ngày càng bất an, vì một quyết sách, cô ta phát hiện ra sự khác biệt với hai phòng khác.
Cuối cùng có một ngày không nhịn được mà hỏi Trương Thục Vân: “Chị cả, phòng cả các chị và phòng tư sao ngày nào cũng chạy ra ngoài hết thế? Có phải lại bắt đầu bán đồ rồi không?”
Nếu thật sự bán đồ, cô ta vẫn muốn cho Lục Cương Quốc cùng gia nhập.
…
Đợt này lá cây rơi rất nhanh, trong sân cần phải thường xuyên quét dọn, Trương Thục Vân giẫm chân lên lá khô phát ra tiếng lạo xạo, cô ta vừa định cầm chổi quét đất thì nghe thấy câu hỏi của Trịnh Tú Liên, cả người hơi đứng hình.
Cô ta quay đầu: “Em hai, bọn chị không bán đồ, nếu như bán đồ Ái Quốc sẽ còn ở nhà hay sao? Ra ngoài chạy một chuyến cũng phải nửa tháng lận.”
Trịnh Tú Liên cười xấu hổ: “Em thấy anh cả với chú tư chạy ra ngoài rất thường xuyên, chị cả, nếu còn cơ hội bán đồ thì chị thông báo cho bọn em biết với nhé.”
Trương Thục Vân không biết nên giải thích với Trịnh Tú Liên thế nào, nếu như cô ta để lộ vốn liếng trong nhà ra, hơi có một vẻ mặt không đúng thôi sẽ rất giống như đang khoe khoang, hơn nữa lỡ như truyền ra ngoài thì cũng phiền phức.
Nếu cô ta không tiết lộ ra, đến khi ấy trực tiếp chuyển vào huyện cũng không biết phòng hai nghĩ thế nào nữa?
“Thật ra…” Trương Thục Vân hơi do dự vài giây: “Bọn chị nghe theo kiến nghị của em rể, xem qua một khoảng thời gian nữa có thể làm ăn buôn bán gì được không, còn không phải chạy ra ngoài xem cửa tiệm hay sao?”
“Các chị định làm ăn buôn bán? Mở tiệm á?” Động tác giặt áo của Trịnh Tú Liên dừng lại: “Đi đâu vậy?”
“Em dâu, không phải chị không muốn nói với em mà là bây giờ vẫn chưa quyết định xong, bọn chị không muốn…” Trương Thục Vân dừng lại đúng lúc.
Bọn họ đã sớm chia nhà rồi, trước khi sự việc được xác định thì mấy chuyện mang tính riêng tư này cô ta không muốn nói cho Trịnh Tú Liên nghe.
“Các chị… các chị đều muốn đi làm ăn.” Trịnh Tú Liên truy hỏi: “Các chị có thể nói với bọn em làm thế nào được không? Xem bọn em có thể gia nhập được không?”
“Cái này… cái này chị sợ không được.” Trương Thục Vân sầu đến mức nếp nhăn gần lộ ra.
Phòng hai không có tiền vốn.