Vương Vận Thu: “!” Suýt chút nữa cởi giày cao gót đập anh ta.
“…” Có đôi khi Lục Giai Giai rất khâm phục loại người như Lưu Học Tố, khi tàn nhẫn thì đến ngay cả bản thân cũng nguyền rủa, da mặt không để người khác giẫm mà trực tiếp ném xuống để mình tự giẫm.
Ngược lại cô vẫn giữ suy nghĩ xem náo nhiệt: “Bằng chứng của cậu chính là bạn cùng phòng đã đọc bản thảo của cậu từ hai hôm trước đúng không? Tôi không tin, có bản lĩnh thì cậu gọi cậu ta tới đây đi.”
“Nếu bây giờ cô đã không thừa nhận, vậy đừng trách tôi không khách sáo.” Ngô Học Tố đọc tên bạn cùng phòng: “Tên cậu ta là Trương Vinh Hưng.”
Người hướng dẫn trực tiếp nhìn về phía nam sinh cuối cùng vẫn chưa lên thuyết trình kia: “Em đi tìm xem sinh viên này còn ở trong ký túc xá không?”
Nam sinh: “…”
Lục Giai Giai nhân lúc người này vẫn chưa tới mà hỏi tiếp: “Bạn học Ngô, bản thảo của cậu là mất sau khi bạn học Trương này đọc xong, hay là trước khi đọc xong đã mất.”
“Đương nhiên là sau khi đọc xong mới mất, cũng may tôi có bản dự phòng.”
Nét mặt tinh tế của Lục Giai Giai mang theo vài phần trêu tức: “Vậy đúng là tốt quá rồi.”
…
Đột nhiên Lục Giai Giai không còn hoảng loạn như vừa rồi nữa, ngược lại Ngô Học Tố có hơi bất an.
Nhưng nghĩ lại thì tốt xấu gì anh ta cũng có một nhân chứng có thể chứng minh hai hôm trước anh ta có bản thảo, chỉ cần cắn chặt không buông thì Lục Giai Giai sẽ nằm ở tình thế xấu.
Ai kêu cô diễn thuyết sau anh ta, lại không có bất kỳ bằng chứng nào.
Cuối cùng trong giảng đường yên tĩnh, Vương Vận Thu trừng mắt nhìn Ngô Học Tố, cô ta rất muốn biết da mặt của người đàn ông này rốt cuộc dày đến cỡ nào.
Sau nửa tiếng, Trương Vinh Hưng bị tìm tới, anh ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Người hướng dẫn hỏi: “Trương Vinh Hưng, em đã từng xem bản thảo cuộc thi của Ngô Học Tố rồi phải không?”
“Vâng, em từng xem qua rồi, thưa thầy, sao… sao vậy ạ?”
“Bản thảo mà em đọc có phải cái này không?” Người hướng dẫn đưa bản thảo mà Ngô Học Tố nộp lên cho Trương Vinh Hưng.
Trương Vinh Hưng liếc mắt nhìn vài lần: “Là cái này ạ, Học Tố vì bản thảo này mà chạy rất lâu, hai hôm trước còn kêu em đưa ra kiến nghị với cậu ấy, sau khi em đọc xong cảm thấy cậu ấy viết quá hay nên nhớ rất kỹ. Nhưng mà… sau khi em đọc xong không lâu, hình như bản thảo của cậu ấy bị người ăn trộm, cũng may có bản dự phòng.”
Ngộ Học Tố cười lạnh: “Lục Giai Giai, bây giờ cô còn gì để nói nữa không? Tôi vốn muốn nể mặt cô nên cho cô chủ động thừa nhận, không ngờ cô lại nói ngược lại là tôi ăn cắp văn của cô.”
Lục Giai Giai không để ý đến anh ta mà hỏi: “Cậu đọc nó lúc nào.”
“Chiều qua.”
“Nhưng bản thảo của tôi bị mất vào buổi trưa cơ mà.”
Ngô Học Tố co rút khóe miệng: “Lục Giai Giai, cô nói như vậy là có ý gì? Vậy nếu ba hôm trước tôi cho Trương Vinh Hưng đọc, có phải cô còn có thể nói bản thảo bị mất từ mấy hôm trước không?”
Các giáo viên bàn bạc với nhau, ánh mắt nhìn về phía Lục Giai Giai mang theo vài phần nghi ngờ.
Dù sao thì Ngô Học Tố cũng có nhân chứng, nhưng Lục Giai Giai lại chẳng có bằng chứng gì cả.
“Độ tương tự của các em cao như thế, thậm chí có vài câu còn giống y chang, nhất định có một người ăn cắp văn.” Người hướng dẫn nhìn Lục Giai Giai: “Em có bằng chứng gì chứng minh bản thảo này là của em không? Bằng không rất có khả năng sẽ bị xử lý thôi học.”
“Cha… thưa thầy, bản thảo này là của Lục Giai Giai mà, em có thể làm chứng cho cô ấy.” Vương Vận Thu vội vàng nói.
Người hướng dẫn nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng: “Em đã từng thấy bản thảo của Lục Giai Giai chưa?”
“Em chưa từng thấy, nhưng hôm qua Lục Giai Giai đã nói với em bản thảo của cô ấy bị trộm.”
“Hôm qua cô ấy nói với em nhưng hai hôm trước Ngô Học Tố đã cho Trương Vinh Hưng đọc qua bản thảo của mình rồi.”
“Vậy lỡ như là cậu ta trộm, cố tình cho Trương Hưng Vinh đọc thì sao, Lục Giai Giai cũng đã nói cô ấy bị mất từ trưa mà.”
“Loại tình huống này cũng có khả năng, nhưng hiềm nghi của Lục Giai Giai vẫn lớn hơn.”
Hai người mỗi người một câu, Vương Vận Thu suýt thì tức điên.
Lục Giai Giai lại đi đến trước mặt Ngô Học Tố, cô cúi mắt nhìn anh ta: “Chúng ta đều là người làm phiên dịch cho vĩ nhân, tại sao phải dùng cách hèn hạ như vậy để tham gia cuộc thi, kẻ kiểu nhân cắn trả một miếng này như cậu không xứng đứng bên cạnh ông ấy!”