Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 786 - Chương 786: Người Trộm Bản Thảo Có Phải Là Anh Ta Không

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 786: Người trộm bản thảo có phải là anh ta không

Không có cách nào khác, ông trời đứng về phía anh ta mà.

“Sao thế? Người trộm bản thảo có phải là anh ta không?” Vương Vận Thu híp mắt.

Lục Giai Giai không muốn để cô ta tham gia vào chuyện này, đợi Ngô Học Tố từ trên sân khấu xuống, cô đứng dậy đi lên.

Từ tiểu học cô đã học phát âm kiểu Mỹ, cha mẹ vì muốn bồi dưỡng cách nhả âm cho cô mà mời giáo viên nước ngoài tốt nhất đích thân tới dạy cô.

Lục Giai Giai vừa lên tiếng đã làm giáo viên học viện ngoại ngữ kinh ngạc, bọn họ thậm chí còn nghi ngờ cô lớn lên ở nước ngoài.

Vừa định đánh điểm cao nhưng nghe rồi lại nghe, cảm thấy có hơi không đúng.

Sao lại tương tự với bản thảo của Ngô Học Tố thế này?

Ngô Học Tố không ngờ Lục Giai Giai không từ bỏ cuộc thi, vậy mà còn dám dùng bản thảo này.

Đáng tiếc anh ta đã dùng trước, cô lại lên thi sau anh ta.

Lục Giai Giai nói xong, người hướng dẫn khá coi trọng cô, ông ta lên tiếng hỏi trước: “Lục Giai Giai, bài thuyết trình lần này rất hoàn hảo, cho dù là phát âm hay là nội dung, nhưng… tại sao bản thảo của em lại giống với của Ngô Học Tố nhiều như thế, em có thể giải thích được không?”

Lần này, Ngô Học Tố giơ tay lên tiếng: “Thưa thầy, hai hôm trước bản thảo của em bị mất.”

Lục Giai Giai cố tình hoảng hốt: “Thưa thầy, hai hôm trước bản thảo của em cũng bị mất, trước khi đi ăn cơm trưa em còn xác nhận đã kẹp trong sách, nhưng đợi khi em về thì không còn thấy nữa.”

Quả nhiên là một cô gái, bị kích thích một chút đã rơi vào bẫy của anh ta, Ngô Học Tố thuận thế phát huy.

“Bạn học Lục Giai Giai, cô đang nói tôi ăn cắp văn của cô sao?” Ngô Học Tố đứng dậy với vẻ giận dữ: “Cô là một nữ sinh, tôi vốn không muốn nói nhiều lời khó nghe như thế, nhưng cách trả đũa này của cô cũng khó tránh khỏi quá đáng lắm rồi đó.”

Lục Giai Giai trừng to mắt: “Cậu có bằng chứng chứng minh bản thảo này là của cậu không? Đây rõ ràng là bản thảo của tôi, cậu mới trả đũa thì có.”

“Đương nhiên tôi có bằng chứng rồi, trước khi bản thảo của tôi bị mất đã cho bạn cùng phòng của tôi xem qua.” Ngô Học Tố nhìn về phía người hướng dẫn với vẻ mặt nghiêm túc: “Thầy có thể gọi bạn cùng phòng của em tới đây, cậu ta có thể làm chứng cho em.”

Người hướng dẫn thấp giọng bảo: “Chuyện ăn cắp văn lần này rất nghiêm trọng, nếu bây giờ các em thừa nhận thì tôi có thể đảm bảo các em chỉ bị phạt, nhưng nếu cố chấp không khai nhận, một khi để tôi điều tra ra sự thật thì chỉ có thể viết vào hồ sơ, đuổi học.”

Nghe thấy cách trừng phạt mà mình muốn, Lục Giai Giai nhìn về phía Ngô Học Tố, cô rất nghiêm túc nói: “Bạn học Ngô Học Tố, cậu vẫn nên thừa nhận việc mình đã trộm bản thảo của tôi nhanh một chút đi.”

“Bạn học Lục, cô ỷ mình là một cô gái thì có thể chiếm thành quả lao động của người khác thành của mình sao?” Ngô Học Tố cười lạnh.

Cô đã cho anh ta cơ hội rồi. Cô không hiểu được một điểm nhất, mới nhìn anh ta và hỏi: “Hai chúng ta bàn về chuyện ăn cắp văn, từ đầu tới cuối tôi không hề tham gia với tính thảo luận, tại sao trong lời nói của cậu một mực xem thường phụ nữ như vậy? Chuyện này có liên quan gì đến giới tính sao?”

“…” Ngô Học Tố cười lạnh: “Chúng ta đang bàn về việc ăn cắp văn, cô kéo đến phương diện này làm gì? Cả đời này tôi ghét nhất chính là ăn cắp văn, cô bớt ở đây hùng hổ dọa người đi.”

Vương Vận Thu tức đến mức suýt chút nữa chỉ vào mũi Ngô Học Tố mà chửi: “Rốt cuộc một thằng đàn ông như cậu có biết xấu hổ không vậy? Trộm bản thảo của người ta lại còn dùng, con mẹ nhà nó, thật đúng là xúi quẩy tám đời, vậy mà lại cùng một khóa với cậu, xui bỏ mẹ ra.”

Lục Giai Giai: “…”

“…” Người hướng dẫn nghiêm giọng: “Vương Vận Thu, em là một nữ sinh, xin hãy chú ý dáng vẻ của mình.”

Vương Vận Thu khoanh tay lại: “Cậu ta không biết xấu hổ, cũng không biết sợ như thế, em nói vài câu thì sợ cái gì?”

Người hướng dẫn sa sầm mặt mũi, Lục Giai Giai thấy thế vội vàng nói: “Vương Vận Thu, đừng nói nữa, để tôi tự giải quyết.”

Vương Vận Thu hất cằm, trông thấy Lục Giai Giai đang hung dữ nhìn mình, cô ta lập tức xụi lơ, chỉ có thể nhỏ giọng chửi thêm vài câu.

Ngược lại Ngô Học Tố mở miệng trước: “Thị phi trắng đen mọi người sẽ tự cho lời đánh giá công bằng, tôi chỉ hy vọng sau khi chân tướng bại lộ, bạn học Vương có thể xin lỗi tôi.”

 


Bình Luận (0)
Comment