Vương Vận Thu đuổi theo, cô ta nhìn hàng mi dài của Lục Giai Giai: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi mà, sao có thể là tôi được?”
Giày cao gót giẫm lên nền gạch vôi vang cộp cộp.
“… Bây giờ tôi biết không phải cô rồi.” Lục Giai Giai bất đắc dĩ quay đầu.
Vốn hai người cao sêm sêm nhau nhưng Vương Vận Thu đi giày cao gót, cô chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên: “Tôi thừa nhận mới đầu tôi từng nghi ngờ cô.”
Vương Vận Thu bất mãn: “Tại sao nghi ngờ…”
Lục Giai Giai ngắt lời cô ta, trông hơi hung dữ: “Ai kêu cô cứ luôn hoạnh họe tôi, còn nói sẽ nghĩ đủ mọi cách đánh bại tôi, đương nhiên trong lúc nhất thời tôi sẽ nghi ngờ cô rồi.”
“…” Vương Vận Thu chớp mắt với vẻ sững sờ, cô ta cảm thấy Lục Giai Giai giống một con mèo đang duỗi móng vuốt: “Cô hơi đáng yêu nha.”
Lục Giai Giai: “…”
Vương Vận Thu nghiêm túc nói: “Hai chúng ta kết bạn đi, tôi cảm thấy tính cách của cô rất hợp với khẩu vị của tôi.”
“Bạn học Vương, cô kết bạn đều đơn giản như thế sao?” Mắt Lục Giai Giai hơi trợn tròn.
“Không phải đâu, lớn lên không đẹp thì tôi… không phải, tôi cảm thấy cô có cá tính.” Vương Vận Thu lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi nói cho cô biết, người muốn làm bạn tôi cũng nhiều lắm đấy nhé, tôi nhìn trúng cô là phúc khí của cô.”
“…” Lục Giai Giai quay người bỏ đi, ngày mai còn phải thi nữa, cô phải tranh thủ thời gian chuẩn bị.
Bớt chút thời gian ra, cô viết một lá thư cho mẹ Lục, bây giờ gia đình anh hai không có khả năng đầu cơ trục lợi nữa, nhưng cô biết phía nam di dời và phá bỏ có thể mang tới lợi nhuận to lớn, nhất định phải mua nhà.
Để phòng ngừa bị người cướp của hãy mang sổ tiết kiệm không có tiền đi, đến nơi thì lại gửi tiền từ nhà qua, sau đó lấy ra mua đất.
…
Ngày hôm sau là chủ nhật, Lục Giai Giai dậy từ rất sớm, cô buộc tóc đuôi ngựa, nghĩ ngợi lại trang điểm nhẹ một chút, sau khi hài lòng mới cầm bản thảo rời đi.
Chỉ có bốn người tham gia cuộc thi, khi Lục Giai Giai đến thì ba người khác cũng đã tới.
Hai nam sinh và hai nữ sinh.
Vương Vận Thu sáp tới, đôi giày cao gót của cô ta vang lộp cộp, cô ta đi đôi giày cao gót đứng bên cạnh Lục Giai Giai: “Cô cảm thấy trong hai người bọn họ, ai trộm bản thảo của cô?”
“Không biết.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn qua với đôi mắt đen bình tĩnh.
Người hướng dẫn đi vào, kêu bốn người bọn họ rút thăm thứ tự.
“Bản thảo lần này là tự các em viết, để đảm bảo công bằng, không cho phép để giáo viên sửa, cuộc thi lập tức bắt đầu.”
Mấy giáo viên ngồi ở hàng đầu tiên, các thí sinh dự thi thì ngồi ở phía sau.
Tờ giấy mà Lục Giai Giai cầm trong tay là số ba.
Vương Vận Thu mím môi: “Không ngờ số một lại là tôi, không nói nữa, tôi lên trước đã.”
Vương Vận Thu làm nội dung không tồi, nhưng phát âm của cô ta không được chuẩn cho lắm, chẳng qua năng lực ứng biến của cô ta khá tốt, thành thạo điêu luyện, khi diễn thuyết không hề khẩn trương chút nào, số điểm chắc hẳn không thấp.
Người thứ hai là Ngô Học Tố, anh ta vừa mở miệng đã để lại hảo cảm cho giáo viên, phát âm của anh ta chuẩn kiểu Anh, tuy rằng nói rất tốt nhưng có hạn chế.
Khi anh ta đọc đến câu thứ ba, ngón tay của Lục Giai Giai chợt phát lực, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.
Không ngờ lại là anh ta.
Trộm bản thảo của cô cũng thôi đi vậy mà ngay cả nội dung cũng dám dùng.
Cộng thêm anh ta giành trước một bước phát biểu, mức độ trùng nội dung giữa anh ta với Lục Giai Giai đạt đến sáu mươi phần trăm, có thể nói là bản thảo đã phế.
Tuy rằng khẩu âm của Ngô Học Tố mất một điểm nhưng logic nội dung lợi hại, thậm chí khiến một vài giáo viên kinh tế híp mắt, trực tiếp đánh điểm rất cao.
Ngô Học Tố nở nụ cười nhã nhặn với bên dưới sân khấu, đụng phải ánh mắt của Lục Giai Giai lại không hề có bất cứ phản ứng khác thường nào.
Anh ta ỷ vào bản thảo chưa từng đưa cho bất cứ giáo viên nào xem qua cho nên mới không hề kiêng dè.
Vốn anh ta cũng không định dùng mấy bản thảo này đâu, nhưng sau khi liếc mắt nhìn qua lại phát hiện nội dung bên trong thật sự quá thích hợp với anh ta.
Vì thế anh ta chuẩn bị hai bản thảo, nếu Lục Giai Giai lên phát biểu trước anh ta thì anh ta sẽ không dùng nữa.
Nếu Lục Giai Giai xếp sau anh ta vậy anh ta chỉ có thể lấy ra mà dùng.