Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 794 - Chương 794: Kiểu Tóc Phong Cách Hồng Kông 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 794: Kiểu tóc phong cách Hồng Kông 2

Hai người đi đến cổng trường đại học lại phát hiện ra mấy nam sinh vẫn luôn nhìn về một hướng.

Anh thuận theo ánh mắt nhìn qua.

Tóc của Lục Giai Giai để xõa, hơi xoăn, phía trước là một lọn tóc mái hơi quăn, nét mặt tinh tế trông càng sâu sắc hơn, màu môi cũng đỏ hơn trước, không phải là loại đỏ thẫm đó mà là màu sắc có vài phần cổ.

Cô mặc áo khoác màu gạo trắng, chân đi giày cao gót năm phân, cực giống minh tinh điện ảnh trên tạp chí.

Cả người Tiết Ngạn ngây ra.

“Mẹ ơi!” Bạch Đoàn gọi, cậu bé giằng khỏi tay Tiết Ngạn rồi chạy qua, cặp sách nhỏ sau lưng vung thật mạnh.

“Bảo bối nhỏ, thấy hôm nay mẹ cháu có đẹp không?” Vương Vận Thu kéo cặp sách nhỏ của Bạch Đoàn.

“Mẹ đẹp!”

“Tôi đã bảo rồi, con trai cô cũng cảm thấy đẹp còn gì, cô xem có bao nhiêu đàn ông qua đường nhìn trộm cô kìa.” Ngón tay của Vương Vận Thu gạt mái tóc của mình một cái.

Lục Giai Giai: “!”

Cô thấy Tiết Ngạn đi qua, cô biết cơn ghen của chồng mình rất lớn.

Sợ Vương Vận Thu nói ra lời khiến Tiết Ngạn nổi máu ghen, cô vội vàng đẩy cô ta một cái: “Cô đi ăn cơm trước đi, tôi với đối tượng của tôi đi ăn cơm.”

“Đồ vong ân phụ nghĩa.” Vương Vận Thu bĩu môi, nhưng nhìn thấy người đàn ông cách cô càng ngày càng gần, không biết tại sao trong lòng lại hơi nhát.

Cũng không biết tại sao Lục Giai Giai lại nhìn trúng người đàn ông lạnh lùng như thế, còn lớn lên cao như vậy nữa chứ.

Ngoài miệng Vương Vận Thu không muốn đi nhưng chân lại chạy cái vèo.

Lục Giai Giai: “…”

Tiết Ngạn rất cao lớn, vừa đứng bên cạnh Lục Giai Giai, cái bóng phủ xuống đã gần như hoàn toàn bao phủ lấy cô.

Lục Giai Giai bị che phủ cười rất ngoan ngoãn: “Ngày… ngày nào em ở trường cũng rất bức bối, muốn thử phong cách mới một lần.”

Tiết Ngạn dời tầm mắt lên mái tóc của cô, mái tóc xoăn nhẹ không dài không ngắn, xõa tung vừa vặn, lại phối với gương mặt tinh tế và xinh đẹp đó của cô, mấy nam sinh qua đường liếc mắt nhìn một cái, chưa đến hai giây đã quay đầu nhìn lại.

Sắc mặt của Tiết Ngạn đen như đít nồi.

Anh căng da mặt nhìn qua trông giống như một sát thần, khi quay đầu lại, sợ dọa sợ Lục Giai Giai nên cố nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: “Rất đẹp, nhưng không thích hợp mặc khi đi học, làm tóc xoăn cũng không tốt, không dễ mọc tóc, sau này tóc sẽ càng ngày càng ít, rất dễ hói.”

“…” Cô trông giống người không có văn hóa lắm sao?

“Giày cao gót không thích hợp để chạy bộ, dễ trẹo chân.”

“…”

Lục Giai Giai biết tính toán nhỏ đó của Tiết Ngạn, cô cũng không thích ứng được cho lắm, chẳng qua tóc cũng không lấy lại được, cứ để như vậy đi.

Nhưng quên nói chuyện quan trọng nhất mất rồi.

“Tiết Ngạn, em được chọn đi làm phiên dịch viên ngày thường rồi.” Lục Giai Giai rất kích động.

Tiết Ngạn lại nhếch khóe miệng cười: “Tốt lắm.”

Không có chuyện gì quan trọng hơn Lục Giai Giai, anh thật sự không vui nổi, xách Bạch Đoàn lên bảo: “Nó nhớ em, hay là em bế nó đi một lúc đi.”

“…” Lục Giai Giai nhìn cục bông đã càng ngày càng lớn, giày cao gót dẫm vài cái: “Dễ trẹo chân.”

“Vậy dắt đi.” Tiết Ngạn thuận tay thả Bạch Đoàn xuống, Bạch Đoàn lập tức nắm ngón tay của Lục Giai Giai.

Một nhà ba người đi ăn cơm, Lục Giai Giai thật sự không chịu được ánh mắt vô cùng thê thảm như vậy, cô về ký túc xá thay quần áo, lại dùng nước nóng gội đầu.

Sau khi tóc khô, độ xoăn đã giảm nhỏ hơn, càng giống kiểu xoăn nhỏ thịnh hành ở thời hiện đại, sau đó lại mặc áo len màu gạo trắng lên người.

Lâm Nguyệt sáp tới: “Giai Giai, kiểu tóc này của chị làm đẹp lắm đó. Em thấy sau này cũng không cần bện tóc nữa, không đúng, ngày mai em cũng đi uốn kiểu tóc này.”

Cô ta quay đầu: “Chị Lập Lan, ngày mai chị đi uốn tóc với em đi.”

Tống Lập Lan ngẩng đầu.

Lục Giai Giai vốn trắng, phối với kiểu tóc xoăn nhẹ trông vô cùng có khí chất.

Con gái thích cái đẹp không biệt bất cứ tuổi tác gì, cô ta cũng hơi động lòng: “Được, ngày mai cùng đi.”

Lục Giai Giai nghĩ đến một chuyện, nói với bọn họ: “Đối tượng của em tìm được một căn nhà ở bên ngoài, ngày mai có khả năng em sẽ chuyển ra ngoài ở.”

“Hả, chị định chuyển ra ngoài ở sao?” Lâm Nguyệt sững sờ, thuận miệng cảm thán.

“Không sao, ngày nào chúng ta cũng cùng nhau lên lớp mà, không có gì khác biệt cả.”

Đột nhiên Lục Giai Giai đổi kiểu tóc, rất nhiều nam sinh nóng lòng, bọn họ không hiểu tại sao cô lại kết hôn sớm như thế.

Nếu chưa kết hôn thì tốt biết bao.

 


Bình Luận (0)
Comment