Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 795 - Chương 795: Hai Kẻ Nịnh Bợ

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 795: Hai kẻ nịnh bợ

Ai ngờ cách ngày truyền ra một tin khiến người vỡ vụn trái tim hơn, Lục Giai Giai ra ngoài ở, sống chung với chồng cô.

Bạn học nam: “…”

Phòng ngủ được trang trí rất đẹp, đặc biệt là giường rất lớn, năm, sáu người ngủ cũng không thành vấn đề.

Sau khi Tiết Ngạn dỗ Bạch Đoàn ngủ xong, anh ra sức quấn lấy Lục Giai Giai, trong lòng anh lại thấy may mắn vì đã sớm một bước kết hôn với cô, thậm chí bây giờ còn có một đứa con.

Bằng không bây giờ số người cạnh tranh với anh cũng nhiều vô số kể.

Lần đầu tiên Lục Giai Giai thấy chán ghét giường rộng, cô với Tiết Ngạn chỗ nào cũng tốt nhưng thể lực của Tiết Ngạn quá tốt, thẳng đến bây giờ cô vẫn không tiêu hóa nổi.

Tiết Ngạn thấp giọng thở gấp: “Anh có tốt không?”

“… Tốt.” Tuy cũng không biết là chỉ phương diện gì.

“Thích anh nhất?”

“…” Lục Giai Giai lại lắc đầu, buông bàn tay nắm chặt ga giường ra, ngược lại đặt lên bả vai anh: “Là yêu…”

Cùng lúc cô nói ra lời thật lòng là muốn khiến Tiết Ngạn cảm động, hôm nay hãy dừng ở đây thôi.

Cả người Tiết Ngạn hơi cứng đờ, sau đó phát điên.

Lục Giai Giai: “…”

Yêu là biểu hiện thế nào? Theo quan điểm của Tiết Ngạn không chỉ là yêu trong cuộc sống, anh đối với Lục Giai Giai không thể kiềm chế được tiếp xúc cũng là yêu.

Anh là một người phàm, nếu không có bất cứ cảm giác gì với cô, cũng không có khát vọng được tiếp cận cô, vậy anh đối với cô còn là tình yêu giữa nam và nữ nữa không?

Một người đàn ông yêu một người phụ nữ chính là đến cuối đời cũng không thay đổi, cho dù cô ấy có thể nào, chỉ đứng ở nơi đó cũng khiến anh kích động.

Cũng may hôm sau là chủ nhật, Lục Giai Giai ngủ đến trưa mới dậy, cô từ trên tầng đi cầu thang xuống dưới, Bạch Đoàn đang ngồi trên thảm lông chơi xếp gỗ.

“Mẹ!” Cậu bé chạy qua.

Tiết Ngạn đang hầm canh gà ở nhà bếp, thấy Lục Giai Giai dậy rồi, anh múc một bát cho cô: “Nếm thử vị xem thế nào?”

Ngón tay của cô cầm lấy bát, cảm giác được nhiệt độ, cô bảo: “Để một lúc nữa đi, hơi nóng.”

“Anh thổi giúp em.” Tiết Ngạn duỗi tay tới định nhận lấy.

Bạch Đoàn bất mãn: “Để con thổi cho mẹ.”

“…” Lục Giai Giai vội che lại, không muốn từ canh gà biến thành canh nước miếng: “Không cần đâu, để tự nguội là được.”

“Anh đi lấy hoa quả đã bổ sẵn cho em.” Tiết Ngạn đứng dậy đi vào nhà bếp.

Hai cha con cả một buổi sáng đều vây bên cạnh cô, giống như sói lớn dẫn theo sói con cứ hở tí là lại cọ lên eo cô, làm nũng khoe vẻ đáng yêu.

Vừa vặn Lục Giai Giai cũng muốn thả lỏng một chút, cô dẫn Tiết Ngạn và Bạch Đoàn chạy tới trung tâm thương mại, định mua cho hai người mỗi người một bộ quần áo mới.

Bạch Đoàn kéo cái quần yếm mới trên người, cậu bé không thích kiểu quần áo này, quá ấu trĩ, nhưng lần nào mặc mẹ cũng sẽ nhìn cậu bé với ánh mắt sáng lấp lánh, khen cậu bé đáng yêu.

Lục Giai Giai thật sự muốn biến Bạch Đoàn thành cục bông nhỏ, chủ yếu là vì đứa nhỏ này cũng rất thích.

“Có đẹp không?” Cô dẫn Bạch Đoàn tới trước gương, quần yếm xù lông mặc vào đáng yêu chết đi được.

Trên mặt Bạch Đoàn treo nụ cười ngoan ngoãn, hé cái miệng nhỏ: “Đẹp lắm ạ, Bạch Đoàn thích quần áo mẹ mua nhất!”

“Thích Bạch Đoàn nhà chúng ta nhất.” Lục Giai Giai thơm lên mặt con trai một cái.

Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười, đứng trong lòng Lục Giai Giai.

Tiết Ngạn: “…”

Anh không tin thằng nhãi thối này thích kiểu quần áo này, đồ nịnh bợ!

Lục Giai Giai thì lại muốn Tiết Ngạn trông trẻ hơn một chút, anh luôn căng da mặt, trông rất hung dữ, cô lấy một cái áo len màu trắng, nhưng vừa so sánh lại phát hiện ra không hợp với da của anh cho lắm.

Cô chọn đi chọn lại, cuối cùng nhìn trúng một chiếc áo len màu xanh nhạt, cầm lấy kêu Tiết Ngạn đi thử.

Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn rơi lên cái áo len màu xanh nhạt đó, từ nhỏ đến lớn anh đã quen mặc quần áo tối màu rồi.

Anh cũng rất thích màu tối, nhìn thấy cái áo màu xanh nhạt cũng chẳng buồn liếc qua.

Lục Giai Giai lại hưng phấn: “Tiết Ngạn, anh mau đi thử đi, cái áo này mặc vào chắc chắn trông trẻ hơn, anh nhìn xem, hợp với áo của em bao nhiêu.”

Cô mặc một cái áo len màu gạo trắng, xưa nay cô luôn thích màu này.

Hợp? Tiết Ngạn nhìn cái áo của Lục Giai Giai chừng vài giây, sau đó cầm áo len màu xanh nhạt đi vào phòng thử đồ.

Qua vài phút anh mới đi ra, đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời, trông thật sự trẻ hơn không ít.

 


Bình Luận (0)
Comment