Cô kéo Tiết Ngạn đến trước gương: “Tiết Ngạn, anh lớn lên thật sự quá đẹp luôn ấy, cái áo len này hoàn toàn hợp với anh, anh xem, hai chúng ta đi ra ngoài vừa nhìn đã biết là vợ chồng rồi.”
“Ừm.” Tiết Ngạn không nhìn áo len mà nhìn Lục Giai Giai trong gương: “Đúng là rất đẹp.”
“Thích chứ?”
“Thích.” Dù sao đối với anh mà nói mặc gì cũng như nhau.
Lục Giai Giai mua hai cái áo trong sự vui sướng.
…
Đi dạo ở bên ngoài một ngày, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn về nhà.
Bởi vì sắp thi cuối kỳ nên hai vợ chồng dẫn Bạch Đoàn đến thư viện.
Tiết Ngạn mặc áo len màu xanh nhạt, Lục Giai Giai mặc áo len màu gạo trắng, cộng thêm cục bông nhỏ mặc yếm xù lông ở bên cạnh nữa.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng cảm thấy rất ấm áp rồi.
Bạch Đoàn ngồi trên ghế nhìn bàn với vẻ nhàm chán, chưa đến một lúc đã rúc vào lòng Lục Giai Giai.
Chỉ thị được thông báo trông thôn chưa bao lâu, rất nhanh lại có một thông báo khác.
Kỳ thi đại học không còn tùy tiện tham gia như trước nữa, chỉ có người chưa kết hôn và dưới hai mươi lăm tuổi mới có thể báo danh.
Tin tức này vừa xuất hiện, trong thôn đã trực tiếp nháo nhào lên.
Mấy thanh niên trí thức về quê kia đã chịu cuộc sống khổ cực rồi, thi đại học chính là đường ra duy nhất của bọn họ, có người hoàn toàn không có khả năng từ bỏ.
Châu Văn Thanh đứng ở cửa một lúc, thẳng đến khi hai chân tê rần, anh ta đẩy cửa đi vào sân: “Tôi phải thi đại học, ly hôn đi.”
Lục Thảo sững sờ, sau đó nổi giận: “Ly hôn cái gì? Cả đời này anh đừng hòng ly hôn được với tôi!”
“Tôi nói tôi muốn ly hôn thì chắc chắn sẽ không thay đổi!”
“Phản rồi đúng không.”
Lần này Lục Thảo thật sự tức rồi, cô ta biết Châu Văn Thanh đang nói thật với mình, cho nên cô ta vả một cái vào mặt anh ta.
Từ sau khi hai người động dao, Lục Thảo đã rất lâu rồi chưa ra tay với Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh cũng không hề phản kháng, anh ta đang đợi Lục Thảo đánh mình: “Ly hôn.”
“Anh dám ly hôn tôi sẽ đánh chết anh.” Lục Thảo trực tiếp ấn Châu Văn Thanh xuống đất.
Tuyết Đoàn ở bên cạnh sợ đến mức gào khóc oa oa.
Lục Thảo xử lý Châu Văn Thanh một trận xong, nhưng Châu Văn Thanh mặt đã bị vả sưng vù cũng không thay đổi ý định: “Tôi phải ly hôn!”
Cuối cùng Lục Thảo cũng sợ rồi, cô ta chỉ có thể cắn răng nói: “Có chết tôi cũng không ly hôn.”
Châu Văn Thanh không để ý đến cô ta mà về phòng ngủ, sáng sớm hôm sau đã rời đi.
Cha Lục nghiêm mặt từ trên thị trấn về nhà, ông ta đi thẳng tới nhà bác cả Lục.
“Anh cả, con rể anh xảy ra chuyện rồi.”
Bác gái cả Lục sợ hết hồn: “Sao vậy?”
“Cậu ta lên thị trấn tìm nhân viên công tác, tố cáo mình bị ép kết hôn, nguyên nhân lại vì tôi mà không thể ly hôn, ngày nào cũng bị đánh.” Giọng nói của cha Lục trầm thấp đến mức không còn độ ấm.
“Cái gì? Nó, nó…” Bác cả Lục luống cuống tay chân.
Ông ta không ngờ lại kéo cả cha Lục vào.
“Tôi đã trực tiếp cắt đứt quan hệ giữa tôi với Lục Thảo ngay trên thị trấn rồi, tôi chẳng muốn quản chuyện này nữa, bản thân các người tự xem sao mà làm.” Cha Lục nói xong là quay người rời đi ngay.
Lần nào Lục Thảo với Châu Văn Thanh cũng làm liên lụy đến nhà bọn họ, không ngừng gây sự, bây giờ còn muốn kéo ông ta xuống nước.
Chuyện nhà mình thì tự mình đi mà xử lý, phòng hai bọn họ không tham gia vào loại chuyện ghê tởm này.
Châu Văn Thanh ngồi trong văn phòng không chịu đi, anh ta cho thấy mình quanh năm bị Lục Thảo đánh.
Lúc đầu lấy Lục Thảo cũng là vì bị Lục Thảo vu hại, từ sau khi lấy cô ta chưa từng trải qua nổi một ngày yên bình.
Nhân viên công tác cũng đau đầu, loại chuyện này hoàn toàn không có cách nào quản, nhưng vết thương trên người Châu Văn Thanh cũng không phải giả.
Lục Thảo vừa tới đã làm ầm lên, một người cứ đòi ly hôn, một người kiên quyết không ly hôn, cuối cùng cả hai người đều bị đuổi ra ngoài.
Châu Văn Thanh nhất định phải thi vào đại học, anh ta không có khả năng giam mình ở nơi này mãi, anh ta chạy khắp nơi trên thị trấn, một mực đòi ly hôn với Lục Thảo.
Hai người làm ầm ĩ lên, Lục Ái Quốc và Lục Cương Quốc cũng đã về.
Lục Ái Quốc không mua gì cả chỉ mua hai căn nhà, anh ta và mì vào miệng.
Mẹ Lục đi qua hỏi han tình hình, Lục ÁI Quốc ăn xong mì, lau miệng một cái rồi mới đáp: “Cũng may Tiết Ngạn kêu bọn họ không làm nữa từ sớm, mẹ, mẹ không biết mấy người cướp đồ đó điên cỡ nào đâu, toàn bộ người trong thôn cầm cuốc liềm dao ra ngoài chặn đường, con với em hai mỗi người mang có ba bốn đồng tiền, về phần giấy tờ đất đều giấu trong túi quần, nói mình chỉ ra ngoài làm công, kết quả không kiếm được một xu tiền mới được thả.”