“Người không sao là được.” Mẹ Lục chậm rãi đi về phòng.
Bây giờ cũng không có việc gì cả, bà ta chỉ đợi con gái về thôi, đến khi đó lại nấu đồ ăn ngon cho cô.
Lục Cương Quốc và Trịnh Tú Liên nhìn bốn tờ giấy tờ nhà đất, cô ta cất đi cẩn thận.
Lục Cương Quốc gãi đầu: “Vợ này, anh nghe anh cả nói bọn họ định qua một khoảng thời gian nữa sẽ lên huyện làm ăn, chúng ta có cần buồn bán nhỏ gì không?”
“Mấy hôm anh đi em cũng nghĩ mãi.” Trịnh Tú Liên quay lưng lại với Lục Cương Quốc, nhẹ nhàng gỡ một ván gỗ ra: “Em gái kêu chúng ta mua nhà ở phía nam chắc chắn sẽ kiếm được, đợi đến khi bên đó tốt lên, hay là chúng ta chuyển tới phía nam làm ăn đi.”
“Cái gì?” Lục Cương Quốc suýt chút nữa thì ngã xuống giường: “Đi tới chỗ đã mua nhà đó để làm ăn sao? Xa như vậy á?”
“Em cũng chỉ nghĩ trước thôi, bây giờ chúng ta không có vốn, đến khi ấy lại nói sau.” Trịnh Tú Liên quay đầu nhìn Lục Cương Quốc đã sợ mất mật, tim cô ta đập như trống nhưng vẫn nói: “Nhà đã mua rồi, cũng không thể để không, đến khi ấy đi xem thử xem có được không.”
Lục Cương Quốc: “…”
…
Thời tiết càng ngày càng lạnh, thư viện có lò sưởi nên cả ngày Lục Giai Giai và Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn chạy vào trong.
Sau khi thi cuối kỳ xong, phần lớn sinh viên đều về nhà, trường học cũng không hạn chế nên Lục Giai Giai chỉ có thể về nhà ngây người.
Những năm ấy biệt thự nhỏ cũng có thiết bị giữ ấm, phòng khách có một lò sưởi trong tường, Tiết Ngạn mua than về đốt, ngược lại cũng không lạnh như ở bên ngoài nữa.
Trước khi nghỉ, người hướng dẫn kêu Lục Giai Giai về nhà đợi tin tức, nếu kỳ nghỉ không đi được vậy thì đến khai giảng.
Lục Kính Quốc định đầu xuân năm sau kết hôn, anh ta gọi điện báo cho cha Lục và mẹ Lục để hai bên gia đình gặp mặt một lần.
Sau khi mẹ Lục nhận được thư mà nước mắt tung bay, đứa con trai già như thế của bà ta cuối cùng cũng sắp gả… sắp kết hôn rồi.
Nghe nói còn là con gái của thủ trưởng, thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
“Năm nay cha mẹ không đón tết ở nhà nữa, năm sau thằng ba kết hôn rồi, năm nay hai bên gia đình gặp mặt, cha mẹ phải qua đó.” Mẹ Lục mở cuộc họp tuyên bố.
Ban đầu vốn là Lục Kính Quốc dẫn Khổng Nhã về, nhưng mẹ Lục không bằng lòng.
Mới đầu làm sao có thể để con gái nhà người ta chạy một chuyến mà không danh không phận được, thế này thật không có thành ý bao nhiêu, bọn họ qua đó mới là tôn trọng con gái nhà người ta.
Trên thư cũng nói kêu cha Tiết đi cùng, dù sao thì Tiết Ngạn và Lục Giai Giai cũng không về, trực tiếp đón tết ở bên đó luôn.
Ngoài mặt cha Tiết không muốn đi nhưng trong lòng lại muốn đi, chủ yếu là vừa mới trải qua cuộc sống tốt, ông ta không dám chạy ra ngoài, trong lòng vẫn còn nỗi sợ đối với bên ngoài.
Vì thế buổi tối ông ta nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Tiết Khiêm sầu đến mức cào tóc: “Cha, không phải cha muốn đi hay sao?”
“Nói vớ vẩn gì thế? Ai muốn đi.” Cha Tiết lườm cậu bé với ánh mắt u ám.
“Vậy không đi nữa, dù sao con với em ba cũng có thể từ từ chăm sóc cha.”
“…” Cha Tiết chẳng nói gì, qua một lúc, ông ta mất tự nhiên bảo: “Đi thì đi, có gì không dám đi!”
Tiết Khiêm: “…” Vậy có thể đừng quay người nữa được không?
“Anh ba, cha mẹ gửi thư về cho anh rồi sao? Đến khi ấy em sẽ qua đón cha mẹ.” Lục Giai Giai cắm một miếng táo đưa lên miệng cắn, Bạch Đoàn ở bên cạnh chơi xếp gỗ, mặc cái yếm quần nhỏ lông xù, cô nổi hứng đi qua nhéo một cái.
Tiết Ngạn thấy táo đã ăn gần hết, lại bưng đĩa lên đi bổ một quả nữa.
Lục Kính Quốc nhìn Lục Giai Giai, hỏi: “Đã gửi về rồi, ba ngày sau họ sẽ cùng nhau tới thủ đô.”
Tiết Ngạn lại cúi đầu lột vỏ một trái chuối cho Lục Giai Giai, Lục Giai Giai nhận lấy cắn hai miếng, lại theo thói quen đưa đến bên miệng Tiết Ngạn để anh cắn một miếng.
Tiết Ngạn nếm thử, sau đó lắc đầu, Lục Giai Giai lại thu tay về tiếp tục ăn.
Lục Kính Quốc: “…”
Lục Giai Giai cúi đầu: “Vậy được, đến khi đó chúng ta cùng qua đón họ.”
Đến ngày thứ ba, trên trời đổ tuyết to như lông ngỗng, Lục Giai Giai sợ lạnh, mặc áo khoác to, lại quấn khăn quàng cổ, Bạch Đoàn trực tiếp mặc dày như cục bông, Tiết Ngạn bế cậu bé đi đến nhà ga.
“Sao bọn họ tới muộn thế nhỉ?” Trên tay Lục Giai Giai xách mấy cái túi, bên trong đựng toàn áo bông dày, chủ yếu là sợ lúc bọn họ tới mặc không đủ dày.
Cha Lục và mẹ Lục lớn tuổi rồi, cũng may dọc theo đường đi có Tiết Khiêm và Tiết Dương chăm sóc.
Vừa xuống xe, Lục Giai Giai đã lấy áo khoác từ trong túi ra.