“Không lạnh, mua cái này làm gì? Lúc cha mẹ tới mặc rất dày rồi.” Đôi mắt của mẹ Lục vẫn luôn nhìn chằm chằm lên người Lục Giai Giai.
Đã nửa năm bà ta không gặp con gái mình rồi, đột nhiên nhìn thấy mà cảm thấy cay xè mắt.
Lục Giai Giai khoác lên cho mẹ Lục: “Mặc đi, trời lạnh như vậy mà.”
Lục Kính Quốc thì lại khoác lên cho hai ông cụ khác.
Mà áo Tiết Khiêm và Tiết Dương mặc đều là áo của Tiết Ngạn.
Lần này Tiết Khiêm với Tiết Dương lại cao lên, Lục Giai Giai cảm thán hai đứa trẻ đã lớn thành thanh niên cả rồi.
“Về nhà ăn cơm đi.” Bên ngoài lạnh như vậy, Lục Giai Giai lập tức dẫn bọn họ đi về nhà.
Đôi mắt của Tiết Dương sáng ngời, lập tức đi theo phía sau Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn biết hai ngày này bọn họ sẽ qua nên mấy hôm trước đã bắt đầu mua thịt rán đồ, trở về hấp cho nóng lại là được.
Ở nhà cũng đã đốt lò sưởi trước.
Cha Tiết thơm Bạch Đoàn, nhìn mà đôi mắt híp lại với nhau.
Cha Lục và mẹ Lục chẳng ai rảnh để ý đến, trái một câu phải một câu hỏi Lục Giai Giai, hỏi xong ăn mặc ở đi lại, lại hỏi đến học hành vất vả.
Một nhóm người về nhà, mắt thấy biệt thự nhỏ trước mặt mà đều ngây người ra vài giây.
Cha Tiết phản ứng lớn nhất, ông ta run rẩy hỏi Tiết Ngạn: “Sao có thể ở loại nhà này được? Lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
“Cha, không sao đâu ạ, bây giờ cho ở rồi, cha xem xung quanh đều là nhà như vậy.” Lục Giai Giai giải thích, Tiết Ngạn thì ở bên cạnh mở cửa.
Cha Tiết vẫn hơi thấp thỏm bất an.
Cha Lục và mẹ Lục thì lại đi vào sân với vẻ thong dong, Lục Giai Giai vội vàng vào nhà bếp làm việc, chuẩn bị xào mấy món ăn.
Mẹ Lục cũng theo vào, Tiết Ngạn vòng qua phía sau bà ta, cầm cái tạp dề trên tường lên: “Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, ở đây để con là được.”
Lục Giai Giai nghe được giọng nói mới biết mẹ Lục cũng theo vào, cô đau lòng phủi tuyết trên người bà ta: “Mẹ, mẹ theo qua đây làm gì? Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, tầng một có hai phòng, con với Tiết Ngạn đã dọn dẹp cả rồi, cha mẹ vào trong nhìn xem còn thiếu gì không?”
Người già tuổi tác lớn, lên cầu thang không tiện nên ở dưới tầng là hợp nhất.
“Dọn phòng làm gì? Cha mẹ ở với anh ba của con mà.”
“Mẹ, con biết mẹ muốn qua đây chăm sóc anh ba, làm ít đồ ăn ngon và quần áo cho anh ấy, nhưng anh ấy thật sự không dùng đến đâu, bây giờ ăn cơm toàn ăn ở nhà ăn quân đội.” Lục Giai Giai đẩy bà ta ra ngoài: “Mẹ đi xem phòng con chuẩn bị cho mẹ đi, trang trí cũng đẹp lắm.”
Cô còn đặc biệt thiết kế cho bọn họ một chút.
Mẹ Lục cười: “Vậy mẹ đi xem trước nhé.”
“Cả cha nữa, bảo cả cha đi xem phòng của ông ấy đi ạ, bên trái là phòng của mẹ với cha con, bên phải là phòng của ông ấy.” Lục Giai Giai nhắc nhở.
“Con gái mẹ hiếu thuận quá.” Bản mặt già của mẹ Lục cười như hoa cúc.
Lục Giai Giai về nhà bếp, cùng Tiết Ngạn nấu cơm, Tiết Ngạn thái rau, cô thì thêm nước vào hấp thịt, vặn bếp ga.
Sau khi xử lý xong, cô thấy Tiết Ngạn bắt đầu xào rau rồi bổ hoa quả nên đưa đồ giúp anh.
Bên này, cha Lục căng da mặt: “Ở đây làm gì? Sắp tết rồi, nói không chừng đến ngay cả cơm tất niên thằng ba cũng không làm, chúng ta quá đó dọn phòng cho con một chút đi.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Con gái vất vả dọn phòng như vậy, không thể nhìn một chút hay sao, ông không nhìn thì tôi nhìn.”
Mẹ Lục đi về phía căn phòng bên trái, cha Lục nấn ná vài giây rồi cũng theo phía sau bà ta.
Ông ta mở cửa căn phòng bên trái, bên trong có một tủ quần áo lớn, bàn trang điểm nhỏ, giường còn lớn hơn giường hai người ở nông thôn một chút, vỏ chăn là màu xen kẽ trắng đen.
Mẹ Lục sững sờ, đi lên sờ, chỉ thấy vừa mềm vừa dày, bên giường còn đặt cái ghế xích đu trên tấm thảm nhạt màu nữa.
“Trời ơi, sao lại đẹp thế này hả trời? Ông nhìn căn phòng này mà xem, cái tủ này còn đóng hẳn vào tường nữa chứ, màu của cái chăn này vừa nhìn đã biết khác hẳn rồi.” Bà ta cảm thán.
Cha Lục nói thẳng: “Ở đây đi.”
Mẹ Lục: “…”
Đều là phòng cho các cụ ở nên để thể hiện sự công bằng, phòng của cha Tiết và cha Lục thiết kế giống nhau, không có chỗ nào khác biệt cả.