Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 800 - Chương 800: Cơ Thể Của Chị Dâu Em Yếu, Sau Này Các Em Rửa Bát Đi

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 800: Cơ thể của chị dâu em yếu, sau này các em rửa bát đi

Tiết Dương liếc mắt nhìn tủ bát.

Hôm nay ăn ngon quá đi mất, nếu ngày nào cũng được ăn ngon như vậy, vậy ngày nào cậu rửa bát cũng được hết.

Tiết Ngạn lại nói: “Gần đây không có việc gì, ngày mai hai đứa các em học nấu cơm với anh.”

Dọn dẹp đồ trong nhà bếp xong, Tiết Ngạn và Lục Kính Quốc dẫn một nhóm người tới nhà tắm.

Lục Giai Giai không quen tới nhà tắm, cô cảm thấy mình còn trẻ, so với việc tới nhà tắm thì cô cũng không còn sợ lạnh đến thế, cho nên toàn tắm ở nhà.

Cô nhàn rỗi vô vị dạy Bạch Đoàn viết chữ cái tiếng Anh.

Bạch Đoàn còn nhỏ, khống chế lực cổ tay không tốt, viết nghiêng trái xiên phải, Lục Giai Giai chỉ đành cầm tay của cậu bé dạy từng chút một.

Cha Lục, mẹ Lục và cha Tiết suy cho cùng cũng lớn tuổi rồi, tắm xong cả người thoải mái, trở về nằm lên giường đã ngủ ngay.

Lục Kính Quốc cũng còn chút việc, lại đội tuyết lớn rời đi.

Lục Giai Giai lo cho ba ông bà cụ xong, dặn dò Tiết Khiêm và Tiết Dương lên tầng nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau đó cô nhìn trận tuyết lớn bên ngoài cửa sổ mà hơi thấy mệt mỏi, dẫn Bạch Đoàn đi lên lầu ngủ.

Tiết Ngạn ở dưới tầng viết luận văn, hai tiếng sau mới buông bút, anh lên tầng thì thấy hai mẹ con đã ngủ khò khò, lại cởi áo khoác ngoài cũng nằm vào trong.

Gió bắc kèm theo băng tuyết thổi tới, cành cây va vào nhau xào xạc, mà lửa trong lò vẫn đang cháy, tỏa ra một màu vàng cam ấm áp vô cùng.

Cha Lục và mẹ Lục nghỉ ngơi cả một ngày cũng hồi phục tinh thần, hai người dậy rất sớm nấu bữa sáng, khi Lục Giai Giai tỉnh dậy vào buổi sáng đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn.

“Mẹ, sao mẹ lại dậy sớm như vậy?”

“Quen rồi, còn không phải nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao?” Mẹ Lục đặt bánh bao vào trong nồi.

Trong nhà đông người như vậy, một bữa phải ăn hết bao nhiêu thứ, cũng may Tiết Ngạn chuẩn bị không ít gạo và mì, bằng không thật sự không đủ ăn.

Chỉ cần con gái bà ta sống tốt là mẹ Lục đã hài lòng rồi.

Tuyết lớn vẫn rơi, mùa đông vô cùng lạnh, Trương Thục Vân buồn bã mất mác: “Năm nay cha mẹ không ở nhà, em gái cũng không về, tết này thật không có ý nghĩa.”

Lục Ái Quốc nhìn thoáng hơn: “Sao lại không có ý nghĩa? Mọi năm đến ngay cả thịt cũng không nỡ ăn, năm nay lại cắt được vài cân.”

“Anh nói xem vợ chú ba trông thế nào nhỉ?” Trương Thục Vân nghĩ ngợi, tự hỏi tự trả lời: “Với ánh mắt của chú ba, chắc chắn lớn lên đẹp rồi, bằng không đã sớm kết hôn rồi.”

Cô ta nói rồi đột nhiên sáp lại gần Lục Ái Quốc: “Em nói anh nghe, nhà họ Phương ở thôn bên cạnh trước đây chủ động tìm bà mai cầu hôn ấy, hai ngày trước cô ta ly hôn rồi, anh cả cô ta từ bên ngoài trở về, vốn định tìm một nhà chồng cho cô ta nhưng cô ta vừa lười vừa kiêu căng có tiếng, cộng thêm lại kết hôn lần hai nên gia đình tốt bình thường cũng chẳng nhìn trúng, chỉ có thể ở nhà dựa vào anh cả nuôi thôi.”

“Lúc nhỏ cũng thôi đi, nhưng một năm trước anh cả cô ta đã kết hôn rồi, cô ta vẫn luôn ở nhà anh cả mình mà chẳng làm gì cả, chị dâu cô ta tức muốn chết, nhưng cứ cố tình cô ta chẳng thèm giúp chị dâu mình làm gì cả, cứ hai ngày lại cãi nhau đòi ly hôn.”

Lục Ái Quốc đốt lò, nói với vẻ bất mãn: “Đừng nói lung tung? Anh cũng không biết nhà họ Phương nào cả, hơn nữa em ba sắp kết hôn rồi, liên quan gì đến nhà chúng ta đâu.”

Anh ta cũng không muốn em ba của mình dính dáng một chút quan hệ gì với người phụ nữ như thế.

Trương Thục Vân lẩm bẩm: “Đương nhiên em biết rồi, em chỉ đang cảm thán may mà mẹ chúng ta thật sự đuổi người đi, bằng không chỉ sợ nhà họ Lục đã gà bay chó sủa rồi.”

Bây giờ nhà họ Phương đúng là gà bay chó sủa thật, chị dâu cả nhà họ Phương vừa mới đẻ xong, mẹ chồng mắt mù không giúp được gì, cô em chồng đã ly hôn thì cả ngày chỉ biết gây sự.

Cô ta bế con, đứa trẻ trong lòng đang khóc nhưng cô ta lại nhìn về một phía ngây người, hoàn toàn không để ý đến đứa con trong lòng.

Qua một lúc, chị dâu cả nhà họ Phương nhìn đứa trẻ trong lòng với vẻ giận dữ, chỉ hận không thể ném nó xuống đất, nhưng rồi lại thấy vô cùng khổ sở, không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đáng sợ như thế, thậm chí cô ta nghĩ còn không bằng chết ngay bây giờ cho rồi.

Bản thân cô ta cũng không biết mình bị làm sao nữa.

 


Bình Luận (0)
Comment