Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 801 - Chương 801: Dựa Vào Cái Gì Bà Đánh Tôi

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 801: Dựa vào cái gì bà đánh tôi

Phương Nhu đang ở nhà bếp nhìn Phương Cương nướng cá, cô ta lải nhải oán trách: “Có ai không đẻ hả, năm đó chị hai cũng sinh con nhưng có ai điệu như chị ta không, chẳng làm cái gì, cả ngày chỉ nằm trên giường, đẻ một đứa con trai cũng thôi đi lại còn đẻ một đứa con gái, hầu hạ chị ta làm cái quái gì?”

“Đừng nói nữa.” Phương Cương cào tóc với vẻ phiền muộn.

Cả ngày anh ta bị vần đi vần lại giữa vợ với em gái, chỉ hận không thể rời khỏi nhà không quản gì nữa.

Phương Nhu vẫn lải nhải như cũ: “Anh cả, em cũng vì muốn tốt cho anh thôi, anh tuyệt đối đừng để bị người đàn bà này bắt thóp, mẹ chúng ta nói với em lúc trước khi mẹ sinh anh hai, ngày thứ hai đã xuống sông giặt quần áo rồi, có thế nào cũng không yểu điệu bằng chị ta.”

Cô ta vừa dứt lời, lại phủi tuyết trên áo.

Phương Cương nhíu mày: “Bây giờ trời lạnh như thế, chị cả em mới đẻ xong, làm sao đi giặt tã được?”

“Vậy một người đàn ông như anh giặt tã cho một đứa con gái đi nhé, em nói cho anh biết, em không giặt đâu đấy. Cả ngày chị ta cãi nhau với em, hở tí là nói em nhàn rỗi, em ăn đồ của chị ta, em ăn là đồ của anh cả em cơ mà.” Phương Nhu bực tức, càng nói càng thấy có lý hơn.

Chị dâu cả nhà họ Phương khó khăn đi đến cửa, cô ta nghe thấy lời của Phương Nhu, nếu là trước đây chắc chắn sẽ chửi lại.

Nhưng bây giờ cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa, sống để làm gì chứ?

Phương Cương nhíu mày: “Em bớt nói vài câu đi, bằng không cô ấy lại làm ầm lên…”

Anh ta vừa dứt lời thì đột nhiên một bà cụ lao vào trong bếp, túm lấy tóc Phương Nhu rồi vả một cái khiến cô ta ngã lăn ra đất.

“Bà đây nhịn nhiều ngày như thế rồi, không ngờ tụi bây ở sau lưng bắt nạt con gái tao như thế!”

“Mẹ!” Phương Cương vốn muốn giúp em gái, nhưng không ngờ lại là mẹ vợ.

Phụ nữ nông thôn phần lớn chưa từng nghĩ tới ly hôn, bà ta cũng chỉ là một bà cụ nhỏ bình thường, khuyên con gái gia đình êm ấm mới vạn sự hưng được, có thể bỏ qua thì cho qua, nhịn vì con cái vậy.

“Dựa vào cái gì bà đánh tôi?” Phương Nhu ôm mặt khóc.

Trong phòng bếp lại có ba người đàn ông cao lớn nữa chen vào trong, người dẫn đầu mở miệng nói: “Mày từng là người đi lính, em gái tao vừa mới đẻ con cho mày mà mày đối xử với nó như thế, mày còn là đàn ông sao?”

“Một người là vợ tôi, một người là em gái tôi, tôi phải làm thế nào?” Phương Cương không hiểu, bản thân anh ta cũng rất sụp đổ, nhà người khác đều rất tốt nhưng sao nhà anh ta lại sống thành ra thế này.

Anh trai và em trai của chị dâu cả nhà họ Phương tức muốn chết, đi lên định đánh.

Chị dâu cả nhà họ Phương lại bế con gái đi ra: “Mẹ, con không muốn sống với anh ta nữa.”

Một suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng trong đầu cô ta là nếu mẹ cô ta đồng ý cho cô ta ly hôn thì cô ta sẽ lập tức đi ngay, nếu mẹ cô ta không đồng ý, vậy cô ta sẽ dẫn con cùng chết.

Chị dâu cả nhà họ Phương đã không nghĩ được nhiều như thế nữa, cô ta chỉ biết nhìn thấy người đàn ông này là sụp đổ.

Bà cụ nhìn đứa con gái sắc mặt vàng vọt mà cắn răng: “Đi, mẹ dẫn con về, chúng ta không sống ở đây nữa.”

Chị dâu cả nhà họ Phương mới đẻ con được hai ngày, không hề do dự bước chân ra khỏi cửa.

Anh cả cõng cô ta rời đi, bà cụ bế đứa cháu gái ngoại vừa mới sinh xong.

Nồi canh cá sôi nổi bong bóng, phát ra tiếng ùng ục ùng ục, Phương Nhu đứng dậy, giậm chân: “Anh cả, chị ta đã đẻ con cả rồi, em không tin chị ta dám ly hôn, nhà chúng ta cũng không bạc đãi chị ta, đều là bản thân chị ta chướng mắt cái này, chướng mắt cái kia!”

“Đừng nói nữa!” Phương Cương thấy phiền đến cực điểm, anh ta không biết nên xử lý mối quan hệ gia đình thế nào, chỉ biết phải chăm sóc em gái, chăm sóc người nhà.

Anh ta cảm thấy còn không bằng ở bộ đội, chẳng phải quản gì hết.

Phương Cương đẩy cửa vào phòng, nhìn phòng ngủ không một bóng người mà trong lòng trống rỗng một mảnh.

Rõ ràng anh ta không muốn trải qua cuộc sống thế này!

Phương Nhu tức muốn chết, quả nhiên lấy vợ là quên mẹ, cô ta bưng bát canh cá lên uống.

Trong đầu cô ta vô thức lại nghĩ đến Lục Kính Quốc, cô ta nghe nói đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn, giờ đã là bao nhiêu rồi?

Đợi lần sau về, cô ta lại kêu bà mai qua đó hỏi.

Nếu thật sự thành vậy cô ta cũng có thể đến thủ đô rồi.

 


Bình Luận (0)
Comment