Lục Giai Giai lập tức bước nhanh qua đó, hôm nay Khổng Nhã và Lục Kính Quốc là nhân vật chính.
Khổng Nhã trang điểm nhẹ, vừa cười lên trông vô cùng an tĩnh và nhã nhặn.
Hai bên gia đình đều rất dễ nói chuyện, nói đến vô cùng ăn ý, chủ yếu là nhà gái nhìn trúng đứa con rể Lục Kính Quốc này.
Khi bữa cơm gặp mặt gần kết thúc, trên tay Lục Giai Giai bất cẩn dính dầu mỡ, cô định đi vào nhà vệ sinh rửa tay một cái trước khi rời đi.
Lục Giai Giai đứng dậy đi ra ngoài, Tiết Ngạn thấy cô quên không mặc áo khoác, sợ cô lạnh nên cầm áo khoác ra ngoài tìm cô.
Đến ngã rẽ, đột nhiên một cô gái bện tóc hai bên đâm vào anh, cô ta nhìn thấy Tiết Ngạn liền sững sờ, trên gương mặt hoảng hốt hơi đỏ lên: “Xin, xin… xin lỗi…”
Cô ta nói xong lập tức vòng qua chạy đi, khi sắp mở cửa phòng bao lại liếc mắt nhìn Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn phủi cái áo trong tay với vẻ ghét bỏ, thấp giọng hỏi nhân viên phục vụ vị trí nhà vệ sinh rồi bước nhanh qua.
Lục Giai Giai rửa xong tay đi ra ngoài, vừa nhìn cái đã trông thấy Tiết Ngạn đứng cách cửa hai bước.
“Mặc vào.” Tiết Ngạn căng da mặt khoác lên cho Lục Giai Giai: “Quên mặc áo khoác mà không biết quay về lấy sao?”
“Ở đây có lò sưởi mà.” Lục Giai Giai tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng giải thích.
Tiết Ngạn đặt tay lên lưng cô: “Đi thôi.”
Hai người tiến vào phòng bao, cha Khổng và mẹ Khổng đã rời đi, Khổng Nhã vẫn chưa đi, cô ta chủ động giải thích: “Bác trai, bác gái, hôm nay thật ngại quá, ngày khác cháu lại mời khách nhận lỗi với mọi người.”
“Có gì đâu? Nhà ai không có chút chuyện gấp chứ.” Mẹ Lục xua tay.
Lục Giai Giai chào hỏi Khổng Nhã rồi mới đi, trên đường cô hỏi mẹ Lục vừa rồi đã xảy ra chuyện gì: “Em họ của Tiểu Nhã chạy qua đây nói em trai mình xảy ra chút chuyện, nhờ nhà thông gia đi xem.”
“Hóa ra là vậy.”
Lục Kính Quốc tiễn Khổng Nhã về, Khổng Nhã chủ động nói: “Tiểu Ảnh chạy qua đây ngắt ngang buổi gặp mặt, anh về giúp em nói vài lời hay với bác trai bác gái nhé.”
“Em sợ hai người họ giận chứ không sợ anh giận sao?” Khóe mắt của Lục Kính Quốc hơi nhếch lên.
Mặt của Khổng Nhã đỏ bừng: “Anh có gì mà phải giận? Em còn chưa giận nữa mà.”
“Vậy để anh dỗ em.” Đột nhiên Lục Kính Quốc sáp đến bên tai Khổng Nhã.
Gò má của cô ấy càng đỏ hơn, chân hơi khuỵu xuống, vội đi sang bên cạnh.
…
Ngày thứ ba, Phương Nhu ra ngoài bị nhà mẹ đẻ của chị dâu cả nhà họ Phương đánh cho một trận, trận này đánh cũng không nhẹ, mặt đều sưng hết lên.
Bọn họ tuyên bố trong thôn: “Mọi người ra mà nhìn người nhà họ Phương xem, chúng tôi vốn muốn gả con gái cho Phương Cương là vì nghĩ anh ta từng làm quân nhân, sẽ đối xử tốt với con gái nhà tôi, nhưng không ngờ cô em chồng này ham ăn lười làm, ở nhà chẳng làm việc gì hết, toàn dựa vào anh cả cô ta nuôi sống, đã như thế cũng thôi đi, lại còn bắt nạt con gái tôi, bắt nạt thành ra thế này nữa.”
“Anh cả cô ta cũng là một người mụ mị đầu óc, đã không biết tại sao em gái mình ly hôn thì thôi, cả gia đình còn đứng về phía em gái anh ta, bắt nạt một mình con gái tôi, chúng tôi muốn ly hôn nhưng cũng phải nói trước cho rõ ràng, nếu ai trong các người dám gả con gái đến nhà bọn họ thì cứ đợi bị chịu tội đi.”
“Tôi thấy rồi, anh trai với em gái các người sống với nhau mới vừa vặn.”
Người nhà mẹ đẻ chị dâu cả nhà họ Phương nói xong còn nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía Phương Nhu rồi mới đi.
Phương Nhu bị chỉ trỏ, danh tiếng thối nát đến cực điểm, cô ta chạy về nhà tìm Phương Cương trút giận cho mình.
Phương Cương uống rượu, say bí tỉ bất tỉnh nhân sự.
Cô ta tức không chịu nổi, không ngờ qua hai ngày sau lại truyền ra tin chồng cũ nhà họ Phừng đã xem mắt thành công.
Phương Nhu ly hôn cũng không cần con, lâu như vậy cũng chẳng tới thăm lấy một lần.
Đứa con đã gần hai tuổi hoàn toàn không biết mẹ nó là ai.
Phương Nhu phi một tiếng: “Chỉ với bộ dáng quỷ nghèo đó của anh ta mà cũng có người nhìn trúng anh ta sao, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.”
Bà Phương khua cây gậy, bà ta muốn kêu Phương Cương đón chị dâu cả nhà họ Phương về đây: “Tốt xấu gì cũng đã có con cả rồi, con qua đó từ từ nói chuyện, con bé chắc chắn có thể về, làm sao kết hôn rồi có thể nói ly hôn là ly hôn được.”