Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 804 - Chương 804: Lục Kính Quốc Kết Hôn 3

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 804: Lục Kính Quốc kết hôn 3

“Cứ để cô ấy ở đó trước đi.” Phương Cương phiền muộn, anh ta cho rằng kết hôn chính là cùng vợ con êm ấm đuề huề, không nghĩ đến nhiều chuyện như thế: “Cô ấy vẫn phải ở cữ, nếu ở nhà ai chăm sóc cô ấy?”

Bà Phương im lặng.

“Đúng đó, đón chị ta về làm gì? Mẹ nhìn người nhà chị ta đánh con đi này, không phải chỉ kêu chị ta làm ít việc thôi sao? Vợ nhà ai mà không phải làm việc hả?” Phương Nhu ở bên cạnh tức giận giậm chân, cô ta ôm bản mặt sưng vù của mình.

Bà Phương giảng hòa: “Được rồi, tốt xấu gì thì đó cũng là chị dâu của con, bớt nói một chút đi, người một nhà còn phải sống cả đời với nhau cơ mà.”

Mọi người đều tưởng chị dâu cả nhà họ Phương sẽ không ly hôn vì dù sao cũng mới đẻ con xong, nhưng không ngờ vừa hết ở cữ, cô ta đã đòi ly hôn với Phương Cương.

Phương Cương kinh hồn bạt vía, không hiểu tại sao vợ lại kiên quyết đến vậy?

Không phải chỉ là kêu cô ta làm ít việc thôi sao?

Anh ta đi qua đi lại ở cửa với vẻ sốt ruột bất an: “Thế này là sao? Ly hôn cái gì? Nào có ly hôn được?”

“Không phải em gái anh cũng ly hôn hay sao?” Chị dâu cả nhà họ Phương không thay đổi nét mặt: “Điều kiện gia đình các người cũng không tốt được bao nhiêu, một người mẹ mắt mù, một cô em gái đã ly hôn, lúc trước tôi gả cho anh chính là vì nghĩ anh sẽ tốt với tôi, bây giờ anh không tốt với tôi, vậy tôi còn cần anh làm gì?”

“Không thể ly hôn, con vừa mới ra đời thôi.”

“Chẳng qua chỉ là một đứa con gái mà thôi, nếu anh cần con thì để lại cho anh, còn tôi nhất định phải ly hôn.” Chị dâu cả nhà họ Phương cố tình hỏi: “Anh có cần không?”

Phương Cương im lặng vài giây, chị dâu cả nhà họ Phương hoàn toàn từ bỏ ý định.

Một người đàn ông đến ngay cả con mình còn không cần, nếu như cô ta không ly hôn vậy cả đời này còn trông mong được gì nữa.

Nhà họ Phương ầm ĩ một trận rất to, cuối cùng vẫn là ly hôn.

Phương Nhu hừ lạnh: “Anh cả, ly hôn cũng vừa hay, đến khi đó chúng ta lại tìm chị dâu mới tốt hơn.”

“Đủ rồi, em có thôi đi không hả?” Cuối cùng Phương Cương cũng nổi nóng.

Trong nhà không có người dọn dẹp nhà cửa, cô ta chống đối được vài ngày, cuối cùng bị ép đến bất đắc dĩ phải đi giặt quần áo.

Mấy tên lưu manh trong thôn nhìn thấy cô ta là nổi lên hứng thú.

“Cậu nhìn Phương Nhu xem, dù sao cũng không ai cần, hay là cậu lấy cô ta đi.”

“Phi, ai lấy loại đàn bà như vậy chứ, loại này để chơi còn được, cũng không thể coi là thật, bằng không người bị chơi sẽ là chúng ta.”

Mọi người cùng cười ầm lên.

Phương Nhu giận tím mặt, cô ta quay đầu lại với vẻ hung dữ: “Các anh nói vớ vẩn gì đấy?”

Cô ta vừa dứt lời đã có một hòn đá bay vút tới, đập thẳng vào trán cô ta, trán lập tức chảy máu.

Phương Nhu nổ đom đóm mắt, tìm một vòng cũng không tìm được người, cô ta gào khóc chạy về nhà.

Khoảng thời gian này cha Lục và mẹ Lục vẫn luôn chạy tới hôn phòng của Lục Kính Quốc, đăng ký kết hôn xong chính là hôn lễ.

Hôn lễ tổ chức rất long trọng, còn đặc biệt tìm người tới chụp ảnh.

Lục Giai Giai đã kết hôn nên không có cách nào làm phù dâu, chỉ có thể chạy khắp nơi đón tiếp khách.

Hạ Ảnh vẫn chưa kết hôn, là em họ bà con xa của Khổng Nhã, ở thủ đô học đại học.

Hôm nay cô ta đặc biệt mặc bộ đồ đẹp nhất đi dạo khắp nơi, trông thấy Lục Kính Quốc, trong mắt còn thoáng vẻ mất mắc, nhưng sau đó lại rời tầm mắt đi ngay.

Cả gia đình bọn họ đều dựa vào nhà họ Khổng, cho dù Lục Kính Quốc có tốt đến đâu cũng không phải người mà cô ta có thể mơ tưởng.

Cô ta nhìn trái nhìn phải lại chú ý đến Tiết Ngạn.

Tuy rằng Hạ Ảnh cũng đang học đại học ở thủ đô, nhưng lại chỉ là một đại học chuyên khoa.

Mấy hôm trước cô ta chạy tới trường đại học thủ đô chơi đã từng nhìn thấy Tiết Ngạn, khi ấy Tiết Ngạn đang chơi bóng rổ, dáng người vừa cao vừa to, khí chất trên người anh lại lạnh lùng, vừa nhìn một cái đã có thể khiến người chú ý đến anh.

Hạ Ảnh cắn môi, đi đến bên cạnh Tiết Ngạn đang đứng tìm Lục Giai Giai.

“Anh… anh là người nhà của anh rể tôi phải không?” Cô ta ngẩng đầu hỏi.

Ánh mắt của Tiết Ngạn chỉ liếc một nửa rồi thu lại tầm nhìn, vẻ mặt anh vẫn căng chặt như cũ, nhấc chân đi đến chỗ khác.

 


Bình Luận (0)
Comment