“…” Hạ Ảnh vuốt mái tóc mình với vẻ lúng túng, cô ta lớn lên không tồi, là con gái cưng, lúc lên đại học cũng từng nhận được thư tình.
Nhưng cô ta càng thích kiểu đàn ông trưởng thành và chín chắn hơn một chút.
“Anh đang tìm người sao? Tôi có thể tìm giúp anh.” Hạ Ảnh không chê phiền phức mà đi qua hỏi.
Nhưng đáp lại cô ta vẫn là sự im lặng, Tiết Ngạn chẳng nói tiếng nào.
Hạ Ảnh bất mãn: “Này, anh cũng bất lịch sự quá rồi đấy nhé, tôi hỏi anh mà anh không nói gì là sao.”
“Cha, con muốn ăn kẹo.” Bạch Đoàn đi qua túm cái khoác đen của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn cúi mắt, xách cục bông nhỏ lên: “Con trai tôi.”
Hạ Ảnh hơi dừng lại, đối diện với ánh mắt của Tiết Ngạn.
Không biết có phải vì ảo giác của cô ta hay không mà dường như toàn bộ tính toán nhỏ của cô ta đều bị người đàn ông này đoán ra hết.
Cô ta nhếch khóe miệng: “Thưa anh, có phải anh hiểu lầm gì đó rồi không? Tôi tưởng anh cần giúp đỡ.”
Tiết Ngạn chẳng buồn để ý đến cô ta mà xách Bạch Đoàn đi về chỗ khác.
“Cha, có kẹo không ạ?” Bây giờ Bạch Đoàn cũng không để ý Tiết Ngạn có đang xách mình hay không mà thò bàn tay nhỏ vào trong túi áo của đối phương.
Tiết Ngạn dễ dàng xách Bạch Đoàn lên cao hơn: “Vợ cha đã nói hôm nay không cho con ăn thêm kẹo nữa.”
“Mẹ không biết đâu.”
“Cha chỉ nghe lời vợ mình.”
“…”
Hạ Ảnh lại lén nhìn theo Tiết Ngạn, cô ta nghĩ đến chiều cao của mình, tuy không đến một mét sáu nhưng chênh lệch chiều cao giữa bọn họ rất đẹp.
Cô ta vốn tưởng có thể phát triển một chút, không ngờ người này đã kết hôn rồi.
Bạn cùng phòng của Hạ Ảnh cùng cô ta tới đây, chủ yếu là tới đây góp vui, cô ta nhìn thấy Tiết Ngạn mới huých vào bả vai của Hạ Ảnh một cái: “Tôi biết anh ta, tên là Tiết Ngạn, anh ta chính là một nhân vật lợi hại của học viện kinh tế đấy, mới học bao lâu đã phát biểu một bài luận văn rồi, đánh bóng rổ cũng vô cùng giỏi, chỉ là tính cách quá lạnh lùng, không thích nói chuyện, hơn nữa, anh ta còn mua một căn biệt thự nhỏ ở thủ đô…”
Hạ Ảnh lập tức hỏi: “Mau biệt thự? Anh ta giàu có như thế sao?”
“Mua biệt thự có thể không giàu sao? Hơn nữa anh ta còn học kinh tế, tôi cảm thấy sau này anh ta chắc chắn vô cùng lợi hại, chẳng qua nghe nói anh ta đã kết hôn rồi, người bị xách trong tay chính là con trai của anh ta.”
“Kết hôn sớm như vậy sao? Họ Tiết chứ không phải họ Lục…” Trong đầu Hạ Ảnh đột nhiên nghĩ đến gì đó, sau đó lại nhìn về phía mẹ Lục đang tiếp đón khách khứa.
Mẹ Lục lớn lên như thế, con gái cũng lớn lên được thế nào nữa?
Người có bản lĩnh như thế, cũng phải thử một chút mới được.
Hạ Ảnh biết cô ta với nhà họ Khổng là họ hàng xa, hoàn toàn chỉ đang mặt dày mày dạn níu kéo quan hệ.
Cô ta muốn dựa vào chút quan hệ này để tìm được một người đàn ông lợi hại, tính toán cho tương lai của mình.
Bên này, Lục Giai Giai giúp trải giường rồi chạy đi lấy đồ, bận đến bây giờ mới xong việc.
Nhà họ Lục không chỉ các tiểu bối không tới mà ba anh trai khác cũng không tới, nói qua một thời gian nữa lại về quê tổ chức một lần.
Bởi vì nhà chồng chỉ có một mình tiểu bối là Bạch Đoàn nên chỉ có thể tìm cậu bé tới lăn giường.
Lục Giai Giai nhìn xung quanh mình, vừa rồi thằng nhỏ vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh cô, sao đột nhiên bây giờ không thấy nữa?
Cô chạy bước nhỏ ra ngoài tìm người.
…
Người bên ngoài tới vẫn không ít, phần lớn đều là người làm lính, Lục Giai Giai nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng nhìn thấy Bạch Đoàn và Tiết Ngạn trong một đám đàn ông.
Cô lập tức đi qua.
Bên này, Hạ Ảnh nghĩ ngợi rồi lại chủ động đi tới.
Cô ta biết đàn ông đều thích cảm giác sùng bái, vừa vặn có thể hỏi một vài thứ liên quan đến kinh tế học.
Cô ta đi đến sau lưng Tiết Ngạn, vừa định mở miệng thì đột nhiên một cô gái chạy tới ôm cánh tay anh, nụ cười xinh đẹp trên gương mặt khiến âm điệu của Hạ Ảnh kẹt ngay trong cổ họng.
Cả người cô ta cứng ngắc, cô ta đã từng gặp cô gái này rồi, lúc vừa tiễn chị họ đến phòng mới đã gặp cô, tưởng là bạn cùng phòng của Khổng Nhã hoặc là bạn chơi cùng.
Cô ta không thích chơi với người lớn lên quá ưa nhìn, cho nên chủ động đi ra khỏi tân phòng.