Tiết Ngạn nhìn thấy Lục Giai Giai, im hơi lặng tiếng bế Bạch Đoàn trong lòng lên, cũng không có hành động như xách thỏ vừa rồi nữa.
Lục Giai Giai kéo cánh tay anh: “Các anh ở đây à, Tiết Ngạn, giường của chị ba cần Bạch Đoàn lăn qua, đi với em đi.”
“Ừm.” Tạng người của Tiết Ngạn nặng như thế, Lục Giai Giai chỉ kéo một mảnh áo nhỏ đã nhẹ nhàng kéo được người đi.
Hai người đi qua bên cạnh Hạ Ảnh, vẻ mặt của cô ta hơi nứt ra.
Cô ta nghe thấy giọng điệu chất vấn truyền tới của cô gái, hung dữ nhưng rất dễ nghe: “Gần đây Bạch Đoàn ăn quá nhiều kẹo, nếu còn ăn nữa chắc chắn sẽ sâu răng, hôm nay anh không cho nó ăn kẹo nữa đâu đấy.”
Bạch Đoàn chột dạ tựa lên vai Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Không đâu.”
Lục Giai Giai lập tức nở nụ cười xán lạn: “Vậy thì tốt, Tiết Ngạn, anh không được cho thằng bé ăn kẹo, trong nhà không ai được cho nó ăn kẹo hết.”
“Ừm.”
Bạch Đoàn siết ngón tay nhỏ không dám nhúc nhích.
Bạn cùng phòng của Hạ Ảnh đi đến bên cạnh cô ta, hỏi với vẻ khó hiểu: “Cô gái vừa rồi là ai thế? Không phải vợ anh ta đấy chứ?”
Hai người thân thiết như thế chắc chắn là đối tượng, cô ta cảm thán: “Không ngờ vợ của Tiết Ngạn lớn lên lại đẹp như vậy, còn cả cách ăn vận như thế nữa…”
Bạn cùng phòng còn chưa nói xong lại siết chặt quần áo trên người mình, cô ta cũng không muốn đứng trước mặt cô gái xinh đẹp vừa rồi kia, chắc chắn sẽ bị làm nền như một đứa quê mùa.
Hạ Ảnh không ho he tiếng nào, cô ta quanh năm tự ti vì làm nền cho Khổng Nhã, bây giờ không muốn thừa nhận bản thân lại thấp hơn Lục Giai Giai nên chỉ có thể điên cuồng tự bổ não.
Tốt xấu gì cô ta cũng là sinh viên đại học chuyên khoa, cô gái này là dựa vào anh trai cô ta là Lục Kính Quốc mới có thể dừng chân ở thủ đô.
Vào phòng, Lục Giai Giai cho Bạch Đoàn lăn trên giường mới, dựa theo phong tục, Khổng Nhã đựng một bao lì xì đỏ vào trong túi của Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn lấy ra ngoài, ngẩng đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Cho mẹ mua quần áo, sau này mẹ có thể mặc quần áo mà Bạch Đoàn mua.”
Lục Giai Giai rất vui, xoa gương mặt nhỏ của Bạch Đoàn nhưng không nhận lì xì mà vẫn nhét vào trong túi của cậu bé.
Đợi về đến nhà cô lại đòi sau.
Tiết Ngạn cười ha ha.
Đồ nịnh bợ.
Buổi trưa ăn cơm, Khổng Nhã kêu Lục Giai Giai vào ngồi chung với mình, phù dâu cũng vào ngồi hết.
Có phù dâu là người mà Khổng Nhã hoàn toàn không quen biết, ví dụ như bạn cùng phòng của Hạ Ảnh, hoàn toàn là Hạ Ảnh kéo tới đây.
Đối với loại chuyện nhỏ này, cô ấy cũng chẳng muốn quản.
Hạ Ảnh nhìn thấy Lục Giai Giai lại cười rất ngây thơ, hỏi: “Chị họ, chị gái này là ai thế?”
Khổng Nhã sững sờ, sau đó cười, chẳng qua nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Em cũng không thể gọi cô ấy là chị, Giai Giai còn nhỏ hơn em một tháng.”
Hạ Ảnh: “…”
Bạn cùng phòng của cô ta trừng to mắt: “Tôi thấy cô ấy rất trẻ.”
Năng lực thẩm định trà xanh của Lục Giai Giai vẫn rất mạnh, dù sao thì ở thời hiện đại ngôn từ nặc mùi trà xanh kiểu này cũng quá bình thường.
Còn nữa, ở tuổi này lộ ra vẻ mặt ngây thơ như thế, ít nhiều gì vẫn hơi không thích hợp.
Cô không biết tại sao Hạ Ảnh này lại bất mãn với cô như vậy?
Hình như hai người bọn họ mới là lần đầu tiên gặp mặt thì phải.
“Cứ gọi thẳng tôi là Giai Giai đi.” Đôi mắt của Lục Giai Giai cong thành một độ cung ưa nhìn.
Vẻ mặt của Hạ Ảnh lúng túng, có hơi khó thở, cô ta gắp vài miếng rau rồi lại hỏi: “Giai Giai, bây giờ cô đang làm việc ở đâu? Thật sự ngưỡng mộ cô còn trẻ tuổi đã có thể kiếm được tiền quá, tôi vẫn phải học thêm hai, ba năm nữa, ngày nào cũng học, vô cùng nhàm chán.”
Tròng mắt của Lục Giai Giai đảo đi, giống như vô tình, hỏi: “Ồ, vậy cô học gì?”
Hạ Ảnh vô thức ngẩng đầu lên: “Tôi học kế toán, mỗi ngày nghiên cứu khoản tiền vay mượn, phiền phức muốn chết.”
“Ồ.” Lục Giai Giai không có phản ứng gì cả.
Sắc mặt của Khổng Nhã lạnh lùng nhưng ngại vì hôm nay là hôn lễ của mình, không muốn nói ra lời khó nghe nên càng không muốn nhắc nhở Hạ Ảnh.
Tự rước lấy nhục thì tự mình đi mà chịu.
Cô ấy vẫn chưa mở miệng thì Hạ Ảnh lại hỏi: “Cô đang làm công việc gì?”
Cô ta vốn tưởng rằng nhắc ra mình đang học đại học thì Lục Giai Giai sẽ có chút phản ứng, không ngờ lại chẳng thèm để ý như vậy.
Hay là nói cô đang giả bộ? Trong lòng Hạ Ảnh bực bội, cô ta nôn nóng muốn có được câu trả lời của Lục Giai Giai.
Đầu ngón tay trắng nõn của Lục Giai Giai đụng vào cốc, cô chậm rãi nâng mắt lên: “Tôi với chị Khổng học chung trường đại học.”