Tuyết Đoàn thì lại từ mới đầu gào khóc rất to cũng dần trở nên tê dại.
Mỗi lần cha mẹ cãi nhau, nó đều ở bên cạnh nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Cảm xúc tiêu cực tích tụ từng chút một, Châu Văn Thanh đã sắp kiềm chế đến cực điểm rồi.
Cũng chính vào lúc này, cha Lục cũng đến tuổi nghỉ hưu, toàn thôn bầu cử, cuối cùng Triệu Xã Hội đắc cử.
Cha Lục lo liệu xong chuyện trong nhà là lập tức lên thủ đô ngay.
Trong thôn có người nhìn thấy nhà họ Lục càng ngày càng tốt, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Người ta nói thi đỗ đại học hữu dụng nhưng không phải chỉ là có một công việc tốt thôi sao? Bây giờ đều chạy ra ngoài hết, ngay cả quê cũng không cần.”
“Đúng đó, quên hết gốc rễ rồi.”
“Thi đỗ đại học sao lại vô dụng được?” Triệu Xã Hội đạp xe đạp từ trên thị trấn về, anh ta nghiêm mặt đưa báo cho mấy thôn dân kia.
Các thôn dân khó hiểu, cầm lấy nhìn tờ báo.
Trên báo có một bức ảnh đen trắng.
“Đây không phải Giai Giai sao? Sao cô ta lại lên báo? Người bên cạnh cô ta là ai?”
“Người bên cạnh mà cũng không biết à?” Triệu Xã Hội nói ra một cái tên, dọa thôn dân kia sợ run cả tay.
…
Đầu tháng năm là sắp báo danh thi đại học, Châu Văn Thanh vẫn chưa ly hôn, cả người anh ta đã áp chế đến cực điểm rồi.
Đến chiều, anh ta và Lục Thảo lên núi đào rau dại, đi đến sườn núi dốc, Lục Thảo vừa mới cúi người đã bị người đẩy một cái, cơ thể mất thăng bằng lăn xuống dưới.
Châu Văn Thanh nhìn thấy Lục Thảo ngã đập đầu chảy máu với vẻ mặt không có biểu cảm, anh ta chậm rãi đi xuống, cầm một tảng đá lên muốn cho thêm một nhát thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, chỉ có thể từ bỏ mà hô lên kinh hoàng: “Tiểu Thảo, Tiểu Thảo, cô làm sao thế này?”
Có hai người đi cắt cỏ heo nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vội bước nhanh qua nhìn.
“Sao thế này?”
Châu Văn Thanh nói với vẻ bi thương: “Đường dốc quá, cô ta bất cẩn ngã xuống, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh.”
Trên núi tháng năm đã sớm là rừng rậm tươi tốt, có nơi thậm chí còn giấu cả một người mà không phát hiện ra.
Lục Thảo gối đầu lên một tảng đá, cơ thể đè lên cỏ dại, cỏ dại bị đè đến xiêu vẹo, có thể nào cũng không đứng thẳng người được.
Trên người cô ta càng thê thảm hơn, không chỉ có máu mà còn dính rất nhiều vụn cỏ.
Một người đàn ông trong số đó ở trong thôn nhìn thấy Châu Văn Thanh, đôi mày rậm của anh ta nhíu chặt lại: “Anh còn không mau cõng cô ta xuống núi!”
Châu Văn Thanh chỉ có thể giả bộ gắng sức, chân anh ta run lên, làm rơi Lục Thảo vài lần, cuối cùng nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi không cõng nổi cô ta.”
Một người đàn ông trong số đó không nhìn nổi nữa: “Tôi cõng cho.”
Một người đàn ông khác đỡ Lục Thảo, lúc này mới cõng được cô ta xuống núi.
Lục Thảo có khả năng ngã đập đầu nên toàn bộ quá trình đều hôn mê.
Tuy rằng phòng cả nhà họ Lục đã gần một năm không liên hệ gì với Lục Thảo nữa, nhưng vào thời khắc liên quan đến sinh tử này, cũng không thể nhìn mà không quản.
Bác gái cả Lục sợ hết hồn, cầm chăn trong nhà phủ lên xe giá gỗ nhà mình rồi cho Lục Thảo nằm lên, hai anh trai thì vội vàng kéo lên thị trấn.
Chiếc xe đi buổi sáng đến tận chiều mới đến nơi, Lục Thảo vào bệnh viện cấp cứu, Châu Văn Thanh ngồi trên đất ôm đầu khóc, cứ phải gọi là chân tình tha thiết.
“Tốt xấu gì tôi với Lục Thảo cũng chung sống với nhau nhiều năm như thế, nếu cô ta đi rồi thì tôi phải sống thế nào? Còn không bằng bây giờ cho tôi chết cùng cô ta luôn!”
Mặt anh ta đầy nước mắt, diễn đến mức rất nhiều người lạ mặt bệnh viện đều không nhịn được mà dời tầm nhìn qua.
Thời buổi này, vợ xảy ra chuyện có thể khóc thảm như thế cũng không nhiều.
Hai người anh họ vốn định ra tay nhưng bây giờ cũng không vung nổi nắm đấm xuống.
Bác gái cả Lục hỏi với tâm trạng phức tạp: “Hai đứa tụi bây đã xảy ra chuyện gì? Sao Tiểu Thảo lại ngã từ trên núi xuống?”
“Con cũng không biết, con ở bên cạnh đào rau dại, đột nhiên nghe thấy tiếng cô ta kêu, vừa quay đầu đã thấy cô ta ngã xuống dưới.” Anh ta lau nước mắt nóng hổi trên mặt.
Bác gái cả Lục thở gấp một tiếng, bà ta rất nghi ngờ lời của Châu Văn Thanh.
Ai kêu hai người này ngày nào cũng cãi nhau lại ầm ĩ đòi ly hôn, bây giờ Châu Văn Thanh lại tỏ ra thâm tình như thế, người không biết rõ tình hình có khả năng sẽ cảm động nhưng bà ta vừa nhìn đã cảm thấy là giả.
Châu Văn Thanh cúi đầu lau nước mắt, anh ta chỉ hy vọng Lục Thảo mau chết giùm cái, như vậy anh ta mới có thể thi đại học được.