Mẹ Lục nhìn thấy một màn trước mặt lại đảo trắng mắt, nhìn đứa con gái thông minh của phòng cả rồi lại nhìn Lục Hảo ngốc nghếch của phòng hai, bà ta lập tức buồn bực trong lòng.
Sớm đã nói không cho thằng con khốn nạn Lục Cương Quốc lấy Điền Kim Hoa, nhưng anh ta cứ nhất định đòi lấy, kết quả rặt toàn một ổ ngu dốt.
Lục Thảo nhìn con cá trên tay mẹ Lục, vui vẻ chạy qua: “Thím hai!”
Lẽ nào định đi tặng con cá này cho cô ta sao?
Lục Thảo vuốt bím tóc to của mình, mẹ cô ta nói bắt đầu từ buổi trưa hôm nay sau khi mọi người biết cô ta là bé Phúc, cứ hễ ra cửa không chỉ có người hỏi tới hỏi lui mà còn quan tâm sức khỏe của cô ta, bác gái Vương thậm chí còn cho cô ta hai lạng khoai lang khô.
Cô ta sợ có nhiều người lo lắng như vậy nên mới muốn đi đưa cơm, dạo quanh thôn một vòng.
“Mẹ cháu đâu?” Mẹ Lục hỏi.
“Mẹ cháu ở nhà ạ.”
“Vừa vặn thím đi tìm bà ấy cùng tới nhà họ Tiết, không phải con trai nhà họ Tiết cũng cứu cháu sao? Hai người bọn thím mỗi người tặng một con cá cũng không tính là khó coi.”
Sắc mặt của Lục Thảo lập tức trắng bệch cả đi, lúc này mới nhớ đến còn chưa giải quyết tên Tiết Ngạn này.
Thím hai thật sự quá tốt với cô ta, ngay cả cá nhà mình cũng mang ra giúp cô ta.
Lục Thảo vội vàng dẫn mẹ Lục về nhà, hơn nữa còn kéo bác gái cả Lục vào cửa lén nói chuyện.
Lục Thảo gấp đến giậm chân: “Mẹ, bây giờ con đã thành bé Phúc trong thôn, loại người sa cơ thất thế như nhà họ Tiết chắc chắn muốn lấy con để đổi đời, mẹ nhất định phải nói rõ ràng với bọn họ, con không có khả năng năng gả cho Tiết Ngạn đâu!”
Bác gái cả Lục nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý, bà ta nhíu mày: “Con yên tâm, hôm nay mẹ chắc chắn sẽ nói rõ với nhà họ Lục, còn nữa, không phải còn có Giai Giai ở phía trước sao? Con bé còn không gả, cũng không đến lượt con đâu.”
“Vậy nhất định phải cho bọn họ biết rõ nhà chúng ta tặng con cá này xong, sau này sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Tiết nữa.” Lục Thảo mím môi: “Còn nữa, cho dù Tiết Ngạn không cứu con thì con heo rừng đó cũng không dám làm gì con, nhà họ Tiết bọn họ còn được một con cá miễn phí.”
“Yên tâm đi, có thím hai con ở đó rồi, bà ấy biết nói chuyện hơn mẹ…”
Mẹ Lục ở bên này đang dặn dò Lục Giai Giai.
“Lúc đi con cứ để Lục Hoa với Lục Hảo xách trước, đợi gần đến nơi con lại lấy từ tay tụi nó, tự mình xách qua, nghe chưa hả?” Bà ta tận tâm chỉ bảo, chỉ sợ con gái mình chịu thiệt.
Lục Giai Giai: “… Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ? Bây giờ con đã mười bảy tuổi cũng sắp phải gả cho người ta rồi, danh tiếng tốt quan trọng lắm con ơi, con xách giỏ đi tới đưa cơm cho cha và anh trai sẽ trông hiếu thuận bao nhiêu!” Mẹ Lục chỉ hận không thể đánh tỉnh Lục Giai Giai.
Chẳng có một chút tâm cơ nào, đến khi đó gả cho người biết phải làm sao hả con?
“… Vậy con cứ xách thẳng tới đó không phải là được rồi sao?”
“Xa như vậy xách đi cũng mệt lắm, mẹ không đau lòng chắc?” Mẹ Lục gấp đến sùi bọt mép: “Con nói xem con theo mẹ nhiều năm như vậy sao không học được một chút ít nào thế?”
Lục Giai Giai: “…” Thật ra nguyên chủ đã học đến tinh thông rồi.
Nhưng vẻ lo lắng trên mặt mẹ Lục rất nhanh đã biến mất, ngược lại có hơi đắc ý: “Nhưng cũng may mẹ sinh cho con bốn đứa anh trai, sau này con gả đi rồi, nhà chồng dám bắt nạt con thì cứ về nhà nói một tiếng, mẹ sẽ dẫn bốn thằng anh của con đến đập tan nhà bọn họ.”
Bà ta nói rồi vỗ lên mặt mình: “Chỉ với da mặt này của mẹ, mẹ không phá cho bọn họ tan nhà nát cửa thì không được!”
Lục Giai Giai: “…”
Lục Hoa đang ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó cô út ơi, bà ngoại cháu nói với bọn cháu cô phải giữ danh tiếng tốt ở bên ngoài, sau này chúng cháu lớn rồi cũng phải như thế, bằng không danh tiếng xấu sẽ bị người ta đàm tiếu ạ.”
Lục Hảo cũng rụt cổ bảo: “Cơ thể của cô út không tốt, vốn nên là bọn cháu chăm sóc cô nhiều hơn, huống chi hôm nay cô út còn bắt gà và cá, cô út là cô út tốt nhất trên đời.”