“…” Ngay lúc Lục Giai Giai đang không biết nên nói gì mới phải thì Lục Thảo và bác gái cả Lục từ trong phòng đi ra.
Lục Thảo cầm cái giỏ đặt trên thớt lên: “Chị Giai Giai, chúng ta đi thôi.”
Lục Hoa cầm giỏ của Lục Giai Giai đi nhanh như chớp ở đằng trước, Lục Giai Giai hơi lúng túng rồi cũng chỉ đành đi theo.
Lục Thảo nhìn Lục Hoa và Lục Hảo đi đằng trước, trong mắt tràn đầy vẻ ghen tỵ, cô ta khuyên bảo tận tình: “Chị Giai Giai, chị cũng mười bảy tuổi rồi, sao có thể để hai đứa cháu gái cầm đồ thế kia, bị người nhìn thấy biết phải làm sao?”
Lục Giai Giai còn chưa đáp thì Lục Hoa đã quay đầu cười đáp: “Cô họ, cơ thể của cô út cháu yếu, cần phải nâng niu, nhưng cô họ cô thì không cần, cơ thể của cô khá khỏe mạnh, làm việc đồng áng còn được cơ mà, bình thường cô út cháu cũng ngưỡng mộ cô lắm đó.”
Lục Giai Giai kiềm chế lắm mới không bật cười thành tiếng, không ngờ con bé Lục Hoa này cũng giỏi cãi tay đôi lắm.
Cơ mặt của Lục Thảo suýt thì vặn vẹo méo mó, trong lòng cô ta thầm chửi con nhỏ ngốc Lục Hoa này, rõ ràng cô ta đang nói giúp cô bé cơ mà.
Cô ta cố gắng làm như không sao cả: “Cháu làm việc của chị Giai Giai cũng mệt bao nhiêu.”
“Nào có đâu ạ, bây giờ mỗi tháng cô út đều có tiền lương, mấy năm trước đương lúc nghèo khó nhất, cô út gửi hết toàn bộ tiền lương về nhà, năm đó cháu cũng được ăn ngon hơn tất cả những bạn khác.”
Lục Hoa là đứa trẻ đầu tiên trong hàng cháu ở nhà họ Lục, cô bé đã được chứng kiến sự cống hiến trong vài năm trước của Lục Giai Giai: “Hơn nữa bây giờ cô cháu lợi hại lắm, hôm nay cháu còn ăn cá mà cô út bắt, đứa trẻ nhà người khác cũng chẳng có mà ăn đâu. Bà nội nói thịt gà cũng có phần của chúng cháu, nếu như chỉ giúp cô út xách có cái giỏ đã có thể ăn được nhiều thứ ngon như thế, không biết có bao nhiêu bạn nhỏ muốn làm cháu gái của cô út đâu.”
“…” Vậy mà Lục Thảo lại kinh hoàng phát hiện ra rất có lý đấy chứ.
Nếu như ngày nào cũng có thể cho cô ta ăn đồ ngon vậy cô ta cũng bằng lòng làm việc.
Phi! Lục Thảo lắc đầu quầy quậy.
Sao cô ta có thể nghĩ như thế chứ?
Ban ngày nóng nực, ve mùa hè ở trên cây kêu vang khiến tâm trạng của Lục Thảo cũng bị quấy nhiễu rối như tơ vò.
Cô ta đi bên cạnh Lục Giai Giai, khi gần đến sân lớn trong thôn, Lục Hoa nhanh tay nhanh mắt đưa giỏ trong tay cho Lục Giai Giai.
Lục Thảo: “…”
Lục Giai Giai: “…”
“Cha!” Lục Hoa gọi Lục Ái Quốc.
“Em gái, em gái tới rồi kìa!” Lục Ái Quốc huých khuỷu tay vào em tư bên cạnh.
Lục Giai Giai đưa cơm khá muộn, trên cơ bản những người khác đều đã ăn xong rồi.
Mới đầu khi bọn họ ăn cơm ở nhà, Lục Giai Giai nói có cần đưa cơm cho cha Lục trước không thì mẹ Lục trực tiếp từ chối.
“Bây giờ mọi người đều đang ăn, cha con lại là đại đội trưởng, ông ấy ăn cá, người khác nhìn thấy không thèm mới lạ, người có quan hệ tốt thì nhường một chút, người này ăn một miếng, người kia ăn một miếng, đồ tốt đều nhường hết cho người khác hết rồi còn gì.”
Lục Giai Giai chưa từng chịu đói, mới đầu không nghĩ nhiều như thế, mẹ Lục vừa nói cô mới hiểu ra, hóa ra đưa cơm cũng quanh co vòng vèo nhiều như vậy.
Không có cách nào khác, bấy giờ mọi người đều quý lương thực như mạng, càng đừng nhắc tới thịt.
Cho nên nhà họ Lục cố tình đưa cơm muộn hơn nhà người khác một tiếng, bây giờ người khác đều đã ăn xong, cũng không tiện qua đây ăn cơm của nhà họ Lục.
Cha Lục trực tiếp đi lên đón.
Buổi trưa Lục Giai Giai mới gội đầu xong, còn chưa kịp bện lại mà chỉ đơn giản vén ra sau tai. Cô mặc một chiếc váy đến cẳng chân, cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, độ cong của cổ thiên nga hiện ra không sót lại gì.
Lục Giai Giai vốn lớn lên ưa nhìn, khi cô tươi cười gò má hơi nhô lên, cả gương mặt xinh xắn mang theo vẻ ngọt ngào, môi vừa nhỏ vừa hồng, khiến một vài chàng trai chưa kết hôn nhìn đến đỏ mặt.