Vì anh sẽ không nể mặt các cô.
Lục Giai Giai hài lòng rồi, cô định kéo Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn ra ngoài ăn cơm.
Tiết Ngạn lại bắt đầu hỏi: “Vừa rồi em cười cái gì?”
Đây đã là lần thứ hai anh hỏi rồi, ngón tay duỗi ra giữa không trung của Lục Giai Giai lại thu về, cô khó hiểu: “Cười cái gì? Vừa rồi không phải em đã nói rồi sao? Anh đánh bóng vào rổ đương nhiên em thấy vui rồi.”
“Lúc chưa vào rổ em đã cười rồi.”
“… Cái gì?”
Tiết Ngạn nói cụ thể hơn một chút: “Lúc Tả Thứ vén áo lên em có cười, hơn nữa còn là vừa nhìn vừa cười.”
Giọng nói của anh càng lúc càng trầm, bả vai hơi nghiêng lại gần Lục Giai Giai, Tiết Ngạn vốn đã cao, cái bóng phủ xuống che phủ Lục Giai Giai bên trong.
“…” Da dầu cô tê rần, tầm nhìn chuyển sang hướng khác: “Em… em có cười sao? Sao em không biết em có cười nhỉ?”
“Vậy đó là hành động theo bản năng, loại hành động theo bản năng này có thể thể hiện suy nghĩ nội tâm của một người nhất.”
“…” Lục Giai Giai oan uổng quá.
Cô không phải vì nhìn cơ bụng của người đó mới cười mà là nghĩ đến Triệu Xã Hội trước kia…
Được rồi, cũng không thể nhắc đến Triệu Xã Hội.
“Không, không phải…” Lần này đến lượt Lục Giai Giai giải thích, đầu óc cô điên cuồng xoay chuyển: “Anh ta có gì mà phải nhìn? Ừm, vậy em cũng nói thật luôn, thật ra khi ấy em nghĩ đến anh, anh xem em giống người chưa từng trải sự đời lắm sao? Làm sao có khả năng để ý cơ bụng của anh ta được?”
Đôi mày của Tiết Ngạn lập tức giãn ra, anh thấp giọng nói: “Cậu ta quả thật không có gì để mà nhìn.”
Lục Giai Giai nhanh chóng gật đầu: “Em cũng cảm thấy thế.”
Tiết Ngạn chạy về ký túc xá thay quần áo, sau đó hai người cùng nhau đi đón Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn đã sắp bốn tuổi rồi, người lại cao lên không ít.
Một gia đình ba tháng nay mới ăn riêng một bữa cơm, Lục Giai Giai hỏi Bạch Đoàn hôm nay học gì?
Bạch Đoàn ngoan ngoãn đáp: “Giáo viên dạy hát, học chữ cái, còn có, hôm nay Bạch Đoàn lại được một phiếu bé ngoan.”
Cậu bé lấy ra từ trong cặp sách nhỏ của mình: “Giáo viên khen Bạch Đoàn viết chữ cái đẹp.”
“Bạch Đoàn thật lợi hại.” Lục Giai Giai xoa đầu con trai.
Bạch Đoàn thoải mái híp cả mắt lại, cậu bé đưa ra một yêu cầu đơn giản: “Con muốn hôm nay ngủ với mẹ, mẹ đọc chuyện xưa cho con nghe.”
“…” Đôi mày lạnh lùng của Tiết Ngạn hơi nhíu lại.
Sao anh không biết thằng nhóc này thích nghe kể chuyện, Tiết Ngạn lạnh giọng: “Ở phòng mình cũng có thể nghe, về cha sẽ đọc cho con.”
Bạch Đoàn không để ý đến anh mà nhìn Lục Giai Giai với vẻ mong chờ, cậu bé siết ngón tay nhỏ: “Mẹ ơi, đã rất lâu rồi mẹ không dỗ Bạch Đoàn ngủ.”
Lục Giai Giai đau lòng nhũn ra như tương hồ: “Được, tối nay ngủ với mẹ.”
“Mẹ tốt nhất.” Bạch Đoàn rúc vào trong lòng Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn cúi mắt nhìn hai mẹ con, Lục Giai Giai không dám nhìn anh, ngoan ngoãn ăn cơm với Bạch Đoàn.
…
Lục Thảo nằm trong viện hai ngày mới tỉnh, bản thân cô ta cũng hơi mơ hồ, khi ấy cơ thể cô ta vừa nghiêng cái đã ngã xuống, còn sau đó thế nào cũng không biết nữa.
“Tiểu Thảo, con tỉnh rồi!” Bác gái cả Lục vội vàng lại gần.
“Mẹ.” Cổ họng cô ta giống như bị nhét cát.
“Ừm.”
Châu Văn Thanh đi lại gần, anh ta không ngờ vậy mà Lục Thảo vẫn chưa chết, chỉ đập vào đầu, ngã gãy chân, anh ta chỉ có thể ép mình lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: “Tiểu Thảo, cô tỉnh rồi, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cô… nếu cô xảy ra chuyện gì, Tuyết Đoàn biết phải làm sao?”
Lục Thảo hơi cử động người, đau đến nhe răng trợn mắt, kèm theo đó còn choáng đầu và khó chịu.
Châu Văn Thanh ở bệnh viện chăm sóc Lục Thảo hai ngày, sắc mặt anh ta càng ngày càng nặng nề, tìm được thời gian cố tình nói với vẻ sầu muộn: “Tiểu Thảo, bác sĩ nói chân cô bị thương nặng, sau này có khả năng sẽ biến thành một người què, sau này chúng ta phải làm sao? Phải nuôi sống Tuyết Đoàn thế nào?”
Lục Thảo nhíu mày: “Anh muốn nói gì?”
“Chúng ta ly hôn đi, cô để tôi thi đại học.”
“Anh đừng có mơ, cả đời này tôi cũng không có khả năng để anh đi thi đại học đâu.”
“Cô đừng kích động vội, nghe tôi nói đã, tôi có thể ký giấy đảm bảo với cô, đợi tôi thi đỗ đại học nhất định sẽ kết hôn lại với cô, bằng không cả gia đình chúng ta chỉ có thể đợi chết, nếu cô còn ép tôi nữa, tình nghĩa giữa chúng ta sẽ hoàn toàn hết sạch, tôi sẽ một mình chạy về thành phố, cũng mặc kệ cô luôn.”
Lục Thảo phát điên cầm đồ đập Châu Văn Thanh.
Ba ông bà cụ sống ở thủ đô lâu như thế, đang định về quê ở một khoảng thời gian, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn bàn bạc rồi quyết định nghỉ hè sẽ về với bọn họ.
Quốc gia đã cho phép kinh doanh hộ cá thể lại, Tiết Ngạn muốn về quê tập trung những người trước kia lại chạy vài chuyến đi xem tình hình.