Còn không so được với Triệu Xã Hội nữa là.
Lục Giai Giai nghĩ đến cảnh tượng Triệu Xã Hội đập lúa lộ cơ bụng, không nhịn được mà cười.
Tiết Ngạn híp mắt lại.
Bắt đầu một trận cuối cùng, Tả Thứ hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt, Tiết Ngạn lại lạnh lùng, duỗi tay nhanh chóng giành được bóng.
Hai người tranh giành trên sân, Tiết Ngạn chuyền cho đồng đội, thuận tiện để lại một câu bên tai Tả Thứ: “Còn vén áo nữa, tôi sẽ báo cáo cậu.”
Tả Thứ: “…”
Trên sân tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất, Tả Thứ không có thời gian để ý đến tầng ý nghĩa sâu hơn trong lời nói của Tiết Ngạn, anh ta vội vàng cướp bóng, Tiết Ngạn nhanh chóng vòng qua anh ta, vẫn luôn cản anh ta.
Tả Thứ không hiểu, rõ ràng vừa rồi Tiết Ngạn còn rất hệ Phật, sao bây giờ lại như đánh tiết gà vậy?
Lẽ nào là vì anh ta vén áo sao? Tả Thứ không tài nào hiểu được.
Đồng đội cố gắng phối hợp, Tiết Ngạn nhận được bóng chuyền qua từ đồng đội ném một cái lên.
Khoảng cách ném thật sự không tính là gần nhưng bóng đã ra giữa không trung.
Mọi người chậm rãi nín thở, Tả Thứ lại càng chống đầu gối thở gấp.
…
Đôi mắt của Lục Giai Giai chậm rãi trừng to, cô nhìn quả bóng rổ vẽ ra một đường cong, sau đó chui vào rổ.
Hai nữ sinh trẻ bên cạnh hưng phấn giậm chân.
“Tớ biết ngay Tiết Ngạn có thể thắng mà, ngày nào tớ cũng tới xem anh ấy chơi bóng rổ, trừ phi anh ấy không muốn chơi, bằng không trên cơ bản đều sẽ thắng.” Cô ta ôm mặt.
Bóng vào rồi, đồng đội kích động lao lên: “Anh Tiết, chúng ta lại thắng rồi.”
Sắc mặt của Tả Thứ lúc đen lúc đỏ, cuối cùng ngồi xổm xuống đất uống nước.
Trận đấu kết thúc, Tiết Ngạn cầm balo đặt dưới gốc câu lên, chậm rãi đi về phía Lục Giai Giai.
Lúc chơi bóng rổ không cho người bên ngoài tùy tiện đi vào sân bóng, để phòng ngừa bị thương nên Lục Giai Giai vẫn luôn đứng bên cạnh hàng rào.
Thấy Tiết Ngạn đi về phía mình, cô vẫy tay.
Một nữ sinh bên cạnh nói với vẻ hưng phấn: “Sao Tiết Ngạn lại đi về phía tớ? Anh ấy đi về phía tớ làm gì?”
“Không phải cậu nói anh ấy đã kết hôn rồi sao? Như vậy cũng không tốt cho lắm, cậu nói tớ phải phản ứng thế nào bây giờ?”
Lục Giai Giai: “…”
“Đi thôi.” Tiết Ngạn nhận đồ trong tay Lục Giai Giai, hai người sóng vai rời đi.
Hai nữ sinh lập tức hóa đá.
Lục Giai Giai không nhịn được mà ghen tuông: “Không ngờ bây giờ anh còn có người hâm mộ nữa cơ đấy.”
“Gì?” Con ngươi đen của Tiết Ngạn liếc qua Lục Giai Giai, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
Cô, đây là ghen sao…
Anh rất thích loại cảm giác này, điều này chứng minh Lục Giai Giai để ý anh, vẫn luôn đặt anh trong lòng.
Trong lòng Tiết Ngạn có hơi sung sướng, nhưng lại thấp giọng hỏi ngược lại: “Vừa rồi tại sao em cười?”
“Thì anh thắng rồi, em không cười hay sao?” Lục Giai Giai tức giận khoanh tay lại: “Em thấy anh đang tính chuyển chủ đề thì có, em hỏi anh, khoảng thời gian mà em bận có nữ sinh nào khác viết thư tình cho anh không, anh có đọc không? Có nói cho cô ta biết anh đã kết hôn một cách quang minh chính đại như em không?”
Tuy rằng Tiết Ngạn rất thích kiểu chất vấn này của cô, nhưng cũng không dám cố tình giả bộ ngớ ngẩn để lừa dối.
Vì Lục Giai Giai sẽ giận thật.
“Không có, anh không để ý đến bất cứ ai khác ngoài người trong lòng.” Anh thành khẩn đáp.
“Thật sao?” Lục Giai Giai có hơi không tin: “Em thấy anh rất được hoan nghênh đó, sao lại không có người viết thư tình cho anh được?”
Giá trị cuốn hút của Tiết Ngạn rất cao, sau này chỉ sợ sẽ càng ngày càng thơm.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi mà bốc hỏa, chỉ hận không để dán giấy đã kết hôn vào đầu Tiết Ngạn.
“Anh không biết.” Tiết Ngạn thấp giọng.
Hai nữ sinh nhìn Tiết Ngạn và Lục Giai Giai đi xa, một nữ sinh trong đó buồn bã hỏi: “Người vừa rồi đó không phải chính là vợ của Tiết Ngạn đấy chứ?”
“Chắc là thế rồi, đều nói vợ của Tiết Ngạn lớn lên vô cùng xinh đẹp, sau này chúng ta vẫn đừng nên khen Tiết Ngạn nữa, lẽ nào cậu quên lời đồn rồi sao?”
Lời đồn là có một nữ sinh ở học viện kinh tế nhìn trúng Tiết Ngạn, dưới tình huống biết rõ đối phương đã kết hôn mà vẫn chạy tới bắt chuyện.
Tiết Ngạn trực tiếp ở trước mặt đám đông nghiêm mặt: “Làm nũng với một người đã đàn ông đã kết hôn, cô không cảm thấy mình hạ tiện sao?”
Khi ấy nữ sinh kia tức đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng òa khóc chạy đi.
Từ đó về sau, chẳng một nữ sinh nào dám lộ ra bất cứ suy nghĩ gì ở trước mặt Tiết Ngạn.