Bác gái cả Lục dẫn Lục Thảo ra khỏi bệnh viện, không còn lòng dạ gì quan tâm thêm thương thế của cô ta nặng bao nhiêu, mà trực tiếp đưa cô ta về.
Hai bà chị dâu cũng chịu đủ việc bác gái cả Lục cứ mãi tiếp tế cho Lục Thảo, lần này tiền viện phí lại là nhà bọn họ bỏ ra, chủ yếu là còn chẳng nhận nổi một tí điều tốt đẹp gì.
“Chúng con muốn chia nhà.” Lúc hai bà chị dâu đang ăn cơm đã đề nghị như thế.
Lục Thảo về nhà không ai chăm sóc, cả ngày Tuyết Đoàn ngồi ở cửa tự mình chơi, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Châu Văn Thanh chỉ hận không thể cho cô ta chết đói, ngay cả miếng nước cũng không cho cô ta.
Anh ta chỉ cho Lục Thảo hai sự lựa chọn.
Hoặc là ly hôn, hoặc là tự mà sống sót.
Lục Thảo chịu đựng mấy ngày liền, không có cách nào khác, cuối cùng đành thỏa hiệp, nhưng hai người ký một hiệp định, sau khi Châu Văn Thanh đỗ đại học sẽ lập tức tái hôn.
…
Giữa tháng sáu cho nghỉ, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn dẫn cả gia đình về quê nhà.
Mẹ Lục xuống xe lửa ở huyện, bà ta cầm cái quạt hương bồ quạt gió cho Lục Giai Giai, bĩu môi nói: “Ngồi xe thật khó chịu, mùi gì cũng có.”
Trước đây toàn ngồi xe kéo, vừa nghe thấy xe lửa đều sẽ vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng cái này có gì mà ngưỡng mộ?
Ngồi xe lửa không phải điều đáng sợ nhất, theo quan điểm của Lục Giai Giai thì ngồi xe buýt mới là thứ đáng sợ nhất.
Cô cầm cái túi nilon trong balo ra, vừa có điềm là nôn ngay.
Lên xe, cô co rúc người lại, Tiết Ngạn kêu cô tựa lên vai mình, vỗ nhẹ lên lưng cô.
Bây giờ xe buýt không có điều hòa, vừa nóng vừa bí, mới ngồi vào đi một lúc đã túa mồ hôi đầy người.
Mùa đông mẹ Lục ngồi xe còn đỡ, nhưng bây giờ vừa ngồi vào, mắt đã trợn ngược lên trời.
Dạ dày của Lục Giai Giai vừa không thoải mái đã cầm túi nilon nôn ọe, mẹ Lục nhìn thấy cô nôn cũng hơi buồn nôn, lấy túi nilon trong túi của mình ra cũng nôn theo.
Tay cha Lục vỗ giúp bà ta.
Cũng không biết có phải phản ứng liên hoàn hay không mà mấy người hơi say xe cũng muốn nôn.
Trong xe buýt rất nhanh đã truyền ra tiếng ọe liên tiếp.
Tài xế: “…” Hơi mắc ói.
Đến thị trấn, mẹ Lục và Lục Giai Giai xuống xe với bộ dạng yếu ớt.
Sắc mặt của Bạch Đoàn cũng nhợt nhạt, Tiết Ngạn chỉ có thể bế cậu bé đi đường.
Đường xá vẫn giống như lúc rời đi một năm trước, anh bế cục bông nhỏ, nắm tay cục bông lớn.
Nếu không phải người đông thì Tiết Ngạn đã sớm cõng Lục Giai Giai rồi.
Anh mua mấy cốc nước mơ trên thị trấn để giảm cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Mẹ Lục xưa nay biết ăn nói, tự cho rằng cơ thể mình khỏe mạnh, không ngờ mới ngồi xe buýt mùa hè một lần đã xụi lơ.
Bà ta không còn sức đâu mà để ý đến cha Lục nữa.
Cha Lục lại gần hỏi: “Có muốn ăn chút gì không? Hay vào bệnh viện khám thử?”
Số lần nói nhiều rồi làm mẹ Lục phát phiền, bà ta trừng mắt: “Không nhìn thấy bà đây say xe hay sao? Ăn cái gì, ông thấy tôi có thể nuốt trôi được không hả? Hỏi hỏi hỏi, chỉ biết hỏi.”
Cha Lục xoa mũi, không dám cãi lại.
Cha Tiết thì ở bên cạnh cười trộm.
Tiết Ngạn đặc biệt chọn cuối tuần mới về, vừa vặn có thể ngồi xe kéo.
Lục Nghiệp Quốc nhìn thấy mẹ Lục và Lục Giai Giai, nhanh chóng chạy qua: “Mẹ, em gái, mọi người về rồi!”
Hai người chẳng có lòng dạ gì để ý đến anh ta, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy tốn sức.
Lục Nghiệp Quốc gãi đầu, anh ta nhìn về phía cha Tiết và cha Lục rồi hỏi tình hình thế nào.
Hai người đàn ông đều dời tầm nhìn, chỉ sợ bị đạn bắn trúng.
Bốn, năm giờ chiều, thôn dân lục tục trở về ngồi xe kéo, nhìn thấy mẹ Lục mà hai mắt sáng ngời: “Đại Nha, các bà về rồi à, thủ đô có tốt không? Ở đó có rộng không?”
Mẹ Lục bĩu môi: “Đang say xe, về nói sau.”
Thôn dân: “…”
Xe còn có thể say nữa sao? Bọn họ vừa định lẩm bẩm vài câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt không dễ chọc của mẹ Lục, lại lập tức ngậm miệng lại.