Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 815 - Chương 815: Cha Để Con Nấu Là Được

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 815: Cha để con nấu là được

Xe kéo lắc lư chòng chành lái về thôn, mấy hôm trước phòng trong nhà đã được Trương Thục Vân và Trịnh Tú Liên quét dọn qua.

Một nhóm người về đến nhà là nghỉ ngơi, cha Lục và mẹ Lục về căn phòng cũ của mình ngủ, cha Tiết thì ở phòng đông.

Lục Giai Giai về đến nhà là tắm nước nóng trước, cô thấy cục bông nhỏ đã thiu như bánh bao chiều rồi, đành bế cậu bé đi tắm.

Tiết Ngạn lấy bánh bao mua ở trên thị trấn ra, ngón tay nhỏ của Bạch Đoàn xé bánh bao với vẻ mệt mỏi, cậu bé ngồi trong lòng Lục Giai Giai mệt chỉ muốn ngủ.

Lục Giai Giai dỗ cậu bé ăn vài miếng cơm, sau đó dẫn cậu bé về phòng ngủ.

Mọi âm thanh đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, cha Tiết dậy nấu cơm, Tiết Ngạn đi qua nhận lấy đồ trong tay ông ta: “Cha, cha để con nấu là được.”

Cha Tiết nói với vẻ buồn bã: “Đã bao lâu rồi cha chưa nấu cơm, hôm nay để cha nấu cho.”

Tiết Ngạn thấp giọng: “Nếu cha nấu cơm, Giai Giai có khả năng sẽ không cần con nữa.”

Cha Tiết: “…”

Ngủ sớm dậy sớm, trời vừa sáng là Lục Giai Giai đã tỉnh, cô chải đầu rồi dậy rửa mặt.

Bạch Đoàn cũng chạy ra khỏi phòng, trên người cậu bé mặc đồ thiếu nhi mà Lục Giai Giai đã mua cho cậu bé, nếu đội thêm một cái mũ nhỏ nữa, khỏi phải nói đáng yêu cỡ nào.

Mì và rau trong nhà đều là dặn dò Lục Ái Quốc mua sẵn từ mấy ngày trước, thời tiết nóng nên không có bao nhiêu khẩu vị, Lục Giai Giai ăn được vài miếng đã không muốn ăn nữa.

Ăn cơm xong, cô dẫn Bạch Đoàn đi thăm mẹ Lục.

“Giai Giai về rồi đấy à.” Thôn dân cười lấy lòng.

“Vâng.” Lục Giai Giai cười đáp lại.

Còn chưa đến cổng nhà mẹ đẻ, cô đã nghe thấy tiếng mẹ Lục nói chuyện: “Con gái tôi cũng có bản lĩnh lắm, các người không biết nó ở trường đại học giỏi bao nhiêu đâu, con gái tôi ở trường đại học vẫn luôn xếp mấy hạng đầu, không chỉ có học bổng mà ngoại ngữ của nó còn nói vô cùng trôi chảy đấy nhé.”

Ở cửa nhà họ Lục có một đám đông người vây quanh chen chúc, Trương Thục Vân trừng mắt hỏi: “Mẹ, mẹ mau nói trường đại học có gì đi?”

“Đúng đó, Đại Nha, bà mau kể với chúng tôi đi, còn cả thủ đô nữa, tôi nghe người ta bảo ở đó tốt lắm, muốn mua gì cũng có hết.”

“Còn không phải sao, đều là con gái tôi có bản lĩnh, không phải tôi khen đâu cơ mà từ nhỏ tôi đã cảm thấy con gái mình là một đứa có phúc rồi, lớn lên xinh đẹp lại nghe lời, khắp mười tám dặm thôn này cũng không tìm được đứa thứ hai, tôi không biết sao mình lại có thể sinh ra một đứa con gái tốt như vậy nữa.” Mẹ Lục khoa chân múa tay.

“…” Lục Giai Giai đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên tiến tiếp hay không.

“Em gái!” Trương Thục Vân nhìn Lục Giai Giai chằm chằm, sau đó mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

Trời nóng lắm, bên trên Lục Giai Giai mặc áo phông, bởi vì quá rộng nên cô giắt một ít vào trong quần bò bên dưới, gương mặt nhỏ sạch sẽ sáng ngời.

Tay cô dắt Bạch Đoàn, hai mẹ con ăn vận vừa nhìn đã biết không phải người nông thôn.

“Con gái mẹ tới rồi, không nói với mấy người nữa, ngày khác kể tiếp.” Mẹ Lục vui vẻ mừng rỡ dẫn Lục Giai Giai vào nhà, Trương Thục Vân và Trịnh Tú Liên lập tức đi theo.

Bác gái cả Lục nhìn bóng lưng của Lục Giai Giai mà ngưỡng mộ muốn chết, cả đời này chuyện mà bà ta ngưỡng mộ nhất chính là mẹ Lục có một cô con gái xinh đẹp và có bản lĩnh như vậy.

Mà bà ta… nghĩ đến Lục Thảo là bác gái cả Lục lại khó chịu.

Lục Giai Giai đi thăm con trai nhỏ của Lý Phân là Lục Minh Khánh trước.

Lục Minh Khánh mới hơn một tháng, chân nhỏ đạp liên tục, thè cái lưỡi nhỏ ra.

Lý Phân đã hết ở cữ, cô ta được chăm sóc không tồi nên sắc mặt hồng hào.

Bạch Đoàn chạy tới trước nhìn em trai, cậu bé thở phào nhẹ nhõm.

Em trai cũng không đáng yêu bằng mình, mẹ vẫn thích mình nhất.

Thạch Đầu và Chuyên Đầu dẫn Bạch Đoàn chạy ra ngoài chơi, bọn trẻ chạy lên núi định nhặt trứng chim.

Đi ngang qua một cái cây to, Bạch Đoàn nhìn thấy một đứa trẻ đen nhẻm đen nhèm, Thạch Đầu đi sát bên cạnh Bạch Đoàn: “Em trai, em biết tên nó là gì không? Nó tên là Tuyết Đoàn!”

Thật giống tên của cậu bé, Bạch Đoàn mở to mắt: “Tại sao nó lại tên là Tuyết Đoàn?”

“Thì bắt chước tên của em đó.”

“Tại sao phải bắt chước tên của em?” Bạch Đoàn không hiểu.

“Mẹ nó có bệnh.” Thạch Đầu cười ha ha, chỉ vào một người phụ nữ ngồi dưới đại thụ: “Chính là cô ta, cô ta chính là mẹ của Tuyết Đoàn.”

Lục Thảo đã dưỡng thương được một tháng, miễn cưỡng chống gậy là có thể đi đường.

 


Bình Luận (0)
Comment