Bạch Đoàn được ăn ngon, dáng người lại cao, cậu bé đè lên người Tuyết Đoàn, nổi giận đùng đùng túm tóc nó: “Không cho phép mày gọi nữa, còn gọi nữa tao sẽ đánh chết mày.”
Lục Giai Giai lập tức đi lên kéo hai người ra, âm thanh cãi nhau khiến mẹ Lục đi ra ngoài.
“Sao thế?” Mẹ Lục lập tức đi lên.
“Mẹ, con trai của Lục Thảo đột nhiên chạy tới đây gọi con là mẹ.” Lục Giai Giai kéo Bạch Đoàn ra phía sau bảo vệ: “Cũng không biết Lục Thảo đã nói gì với thằng bé, để đứa trẻ này chạy tới đây.”
“Cái thứ gì đâu?” Mẹ Lục cũng ngây người.
Bạch Đoàn lớn lên giống Lục Giai Giai hơn, từ lúc sinh ra đến khi trăm ngày cũng không hề rời khỏi tầm nhìn của bọn họ.
Hơn nữa, Tuyết Đoàn này vừa nhìn đã biết là con trai của Lục Thảo vì lớn lên quá giống.
Còn nữa, gen tốt của con gái bà ta đều là bà ta mang tới, có liên quan quái gì đến phòng cả đâu? Cũng không phải gen của nhà họ Lục bọn họ.
Bộ dáng đẹp đẽ này của Bạch Đoàn ngoại trừ con gái bà ta có thể sinh ra thì ai còn có thể sinh ra được nữa.
Mẹ Lục nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Không phải Lục Thảo không nuôi được đứa trẻ này nên muốn cho con nuôi đấy chứ.”
Lục Giai Giai nổi hết da gà da vịt lên, trẻ con vô tội nhưng cô cũng không muốn nuôi con trai của người khác đâu.
Đặc biệt là con trai của Lục Thảo, chỉ nghe mỗi tên thôi cô đã có tâm lý bài xích rồi.
Tuyết Đoàn thấy Lục Giai Giai dịu dàng bảo vệ Bạch Đoàn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng chợt trở nên cô đơn hơn.
Trẻ con không giống người trưởng thành, Lục Giai Giai không biết nên nói với một đứa trẻ còn chưa tới bốn tuổi thế nào nữa, lời khó nghe thật sự không thốt ra được.
Bạch Đoàn ở phía sau ôm chân Lục Giai Giai, trừng mắt nhìn Tuyết Đoàn với vẻ dữ tợn.
Lục Giai Giai cũng không biết Lục Thảo đã rót gì vào cho Tuyết Đoàn nữa, chỉ có thể nói: “Tuyết Đoàn, mẹ cháu đều lừa cháu cả thôi, dì không phải mẹ cháu.”
…
“Mẹ là mẹ của con!” Vẻ mặt của Tuyết Đoàn sốt ruột, sắc mặt của nó nghẹn đến đỏ bừng, liều mạng muốn giải thích: “Mẹ chính là mẹ của con, mẹ con nói mẹ là mẹ của con…”
Nó đi lên muốn thử kéo áo của Lục Giai Giai, Bạch Đoàn tức giận đến mức đầu bốc khói: “Mày lớn lên chẳng giống mẹ tao một chút nào cả, mày lớn lên mới giống mẹ mày kìa.”
Ve sầu trên cây kêu khiến lòng người hoảng hốt, Lục Giai Giai chạy cả một ngày ở bên ngoài đã thấy hơi mệt, cô cúi đầu nhìn Tuyết Đoàn, đè thấp giọng nói: “Tuyết Đoàn, hai người chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, cháu mau về nhà đi.”
Tuyết Đoàn nhìn gương mặt của Lục Giai Giai rồi lại nhìn gương mặt của Bạch Đoàn, suy nghĩ trong lòng nó đã không còn chắc chắn đến vậy nữa, nó rụt tay, lí nhí gọi: “Mẹ…”
Lục Giai Giai: “…”
“Thằng oắt con này, đã nói mẹ mày chỉ đang lừa mày thôi, mau về nhà đi.” Mẹ Lục không ngờ còn có loại chuyện tùy tiện nhận mẹ này nữa, bà ta đi lên kéo Tuyết Đoàn lại, định dẫn nó về nhà.
“Mẹ! Mẹ!” Tuyết Đoàn lùi người lại, tiếng gọi sau lớn hơn tiếng gọi trước, cuối cùng dứt khoát ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Bạch Đoàn ôm Lục Giai Giai, cắn răng, cậu bé níu chặt lấy áo cô.
Tuyết Đoàn này không có mẹ sao? Vậy mà lại tới giành mẹ của cậu bé, thật không biết xấu hổ.
Cậu bé rất muốn đánh nó tiếp.
Tiếng gào khóc của Tuyết Đoàn thu hút người xung quanh, mới đầu mọi người đều cho là Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn vừa ngoan vừa nghe lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy mà Lục Giai Giai lại đành lòng đánh cậu bé, còn khóc thảm thiết như thế nữa.
Thôn dân nháo nhào đi ra khỏi nhà xem.
Nhà của Lục Giai Giai đã tính là khá hẻo lánh rồi, nhưng rất nhanh đã có không ít người tới.
Người tới vừa nhìn thấy là Tuyết Đoàn lập tức chẳng hiểu gì cả.
“Sao thế?” Có người hỏi.
“Còn có thể sao nữa? Cũng không biết Lục Thảo nói gì với thằng nhỏ mà nó một mực chạy tới đây gọi con gái tôi là mẹ, có phải đầu óc cả nhà bọn họ có bệnh rồi không?”
Mẹ Lục liếc mắt nhìn, vốn muốn cưỡng chế bế Tuyết Đoàn về nhà, nhưng thằng nhỏ này hình như đã rất lâu rồi chưa tắm, trên người là quần áo bẩn hôi mù, mặt còn tèm nhèm nước mắt nước mũi, bà ta thật sự không xuống tay nổi.
Tuyết Đoàn ngồi trên đất khóc mãi, mặt nó dính bụi, chỉ một lúc đã khóc ra một vệt nước mắt rõ ràng.
Lục Giai Giai cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn với con nhà người khác, nhưng Tuyết Đoàn thật sự còn quá nhỏ tuổi, cô không muốn trở thành một trong những bóng ma tâm lý sau khi đứa trẻ trưởng thành.