Chỉ là bây giờ cô càng không muốn để lại bóng ma tâm lý cho Bạch Đoàn hơn.
Lục Giai Giai xoa cái đầu nhỏ của Bạch Đoàn trước, ngồi xổm xuống thơm Bạch Đoàn: “Bạch Đoàn là bé cưng duy nhất của mẹ, sau này chỉ có một mình bé cưng là Bạch Đoàn mà thôi.”
Cô đã lớn như thế mà vẫn còn dục vọng chiếm hữu mẹ Lục, lúc Lục Thảo tới cướp mẹ của cô, cô cũng ghen tức vô cùng.
Càng đừng nhắc đến cục bông nhỏ như Bạch Đoàn này, cậu bé chắc chắn rất bàng hoàng, bất an.
Lục Giai Giai xoa gương mặt của con trai: “Người mà mẹ thích nhất chính là Bạch Đoàn.”
Cuối cùng Bạch Đoàn cũng cười rồi, cậu bé rúc vào lòng Lục Giai Giai: “Bạch Đoàn cũng thích mẹ nhất.”
Cậu bé nhìn Tuyết Đoàn với vẻ khiêu khích, sau đó ôm cổ Lục Giai Giai.
Bất cứ đứa trẻ nào cũng không muốn chia sẻ tình yêu của mẹ với người khác, đặc biệt là đứa trẻ ở độ tuổi này như Bạch Đoàn.
Tuyết Đoàn khóc càng vang hơn.
Người trong thôn đưa mắt nhìn nhau.
Tuyết Đoàn chạy qua gọi Lục Giai Giai là mẹ cũng thật sự biết tìm ghê, nói một câu khó nghe thì với điều kiện gia đình như vậy, đến người trưởng thành còn động lòng thì thôi.
“Tuyết Đoàn, cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện tốt, mẹ cháu là Lục Thảo, mau về nhà đi.”
Chuyện mà Lục Thảo làm ra đến nay vẫn là trò cười trong thôn, trong thôn không có mấy ai bằng lòng chủ động để ý đến nhà cô ta.
Tuyết Đoàn lắc đầu lớn tiếng: “Mẹ cháu không phải bà ta, bà ta nói cháu không phải con của bà ta.”
“…’
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cũng chạy qua, hai người bọn họ đang ở nhà bàn bạc xem nên buôn bán thế nào.
Mà Lục Cương Quốc thì đã lên đoàn văn công ở thị trấn làm việc.
Mẹ Lục vừa nhìn thấy hai đứa con trai tới, vội vàng bảo: “Hai đứa tụi bây mau bế đứa trẻ này trả về cho Lục Thảo đi, nói với cô ta sau này đừng để nó tìm tới đây nữa, bằng không lần sau chúng ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.”
“À, vâng.” Hai đứa con trai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe lời dặn dò mà duỗi tay về phía Tuyết Đoàn, nhưng tay vừa duỗi được một nửa đã dừng lại, nhìn thấy đứa trẻ bẩn vô cùng, đang nghĩ phải xuống tay từ đâu.
“Cháu không muốn, mẹ, con muốn mẹ cơ!” Tuyết Đoàn bò dậy từ trên đất nhào lên người Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai: “!”
Bạch Đoàn cũng không ngại Tuyết Đoàn bẩn mà nhào lên đánh: “Đây là mẹ tao, đây là mẹ tao!”
Lục Ái Quốc vội vàng kéo hai đứa trẻ ra, Lục Giai Giai cũng đi lên, cô liếc mắt nhìn nước mũi trên tay Bạch Đoàn, duỗi tay kéo áo cậu bé: “Lát nữa về tắm ngay.”
Bình thường Bạch Đoàn cũng hơi thích sạch sẽ, cậu bé nhìn, không có cách nào khác, đành dùng lá cây bên cạnh lau tay.
“…” Lục Giai Giai định một lúc nữa phải vệ sinh một phen cho Bạch Đoàn.
Cô dần dần mất kiên nhẫn: “Anh cả, anh tư, các anh mau bế nó đi đi, dặn Lục Thảo trông chừng kỹ con mình vào.”
Mẹ Lục sắp buồn bực muốn chết rồi: “Đúng, mau bế nó về đi.”
Cũng không phải trẻ con nhà bà ta, ai rảnh rỗi dây dưa với nó mãi như thế được.
Bác gái cả Lục chạy qua xem náo nhiệt, thấy người khóc to là Tuyết Đoàn, bà ta lạnh lòng nhíu mày, quay người định đi.
Mẹ Lục mắt sắc nhìn thấy bà ta: “Chị cả, mau bế cháu ngoại chị đi đi, lớn như vậy rồi cũng không thể gặp ai cũng nhận là mẹ được.”
Bác gái cả Lục quay đầu cười lúng túng, mũi chân bà ta hướng về một phía khác, trong lòng phức tạp.
Mấy năm nay bà ta vẫn luôn lén tiếp tế cho Lục Thảo, trong nhà cãi nhau cũng đã chia nhà rồi, hai đứa con dâu cũng không đến gặp bà ta quá nhiều, cũng không phải nói không hiếu thuận mà chính là không thích để ý đến bà ta.
Toàn bộ tình cảm của bà ta đối với Lục Thảo đã sắp bị mài mòn hết sạch, bây giờ vừa nghe thấy là chuyện của Lục Thảo là trong lòng hoảng hốt, khó thở.
Nhưng thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, bác gái cả Lục lưỡng lự một chút rồi vẫn đi lên.
Ngay đúng lúc này, Lục Thảo xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, cô ta từ một con đường bên cạnh chống gậy vòng vào, cố hết sức tỳ lên gậy.
Cô ta đi chậm, trên đường tới đây cũng nghe người khác nói về chuyện của Tuyết Đoàn, Lục Thảo nổi giận đùng đùng hô ề phía nhà họ Tiết: “Lục Giai Giai, cô đừng hòng cướp con trai của tôi!”
“…” Gương mặt xinh đẹp của Lục Giai Giai nhìn về phía Tuyết Đoàn rồi lại nhìn về phía Lục Thảo đang la lối om sòm, tròng mắt hơi di chuyển.