“Giải tán hết đi, mẹ, anh cả, anh tư, chúng ta về nhà thôi.” Lục Giai Giai dẫn Bạch Đoàn vào trong sân.
Mẹ Lục nghĩ ngợi rồi cũng nói với hai đứa con trai: “Nghe em gái tụi bây đi, chiều nay đừng đi, cứ ở nhà em gái tụi bây ăn cơm, đóng cửa lại.”
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau rồi thả Tuyết Đoàn xuống sân, trực tiếp ném cậu bé ở bên ngoài.
Trong lòng Lục Giai Giai dị ứng muốn chết, vừa đợi người trong nhà đi vào đã cài then cửa.
Cô chẳng muốn cãi nhau với Lục Thảo, còn không bằng để người trong thôn cãi với cô ta, cũng tiết kiệm sức lực.
Lục Thảo cưỡng chế cà thọt đi tới trước mặt Tuyết Đoàn, cô ta hét lên: “Ai là mẹ mày, mày gọi ai là mẹ hả? Tao mới là mẹ mày đây này, đồ chó tham phú phụ phần, tao có chỗ nào không so được với Lục Giai Giai, vậy mà mày lại nhận người khác làm mẹ..”
Trong đám đông lập tức truyền ra tiếng ầm lên.
“Tiểu Thảo, không phải tôi nói cô đâu, nhưng cô cũng có thể so với Lục Giai Giai sao, cô so được với người ta chỗ nào hả? Là lớn lên xinh đẹp hay là từng vào đoàn văn công, chỉ sợ ngay cả tên của mình mà cô còn không biết viết ấy chứ?”
“Con trai cô không muốn một người mẹ mất mặt như cô là đúng đấy chứ, nếu nó biết đầu thai còn có thể chọn cô làm mẹ sao?”
“Đúng đó, bà nhìn bộ dáng lôi thôi này của cô ta đi, chẳng trách con trai cô ta không cần cô ta mà lại quấn lấy Giai Giai người ta, hai mẹ con này đúng là người này mặt dày hơn người kia.”
…
Lục Thảo bị nói mà mặt đỏ tía tai, cô ta đi lên kéo Tuyết Đoàn.
Tuyết Đoàn lại nhìn cửa nhà họ Tiết với vẻ mất hồn mất vía, sau khi cảm giác được mình bị kéo đi, nó ngẩng đầu nhìn Lục Thảo, đột nhiên húc vào người cô ta: “Bà không phải mẹ tôi, tôi không cần bà!”
Lục Thảo chống gậy lảo đảo một cái, bác gái cả Lục đi lên đỡ cô ta mới không ngã xuống.
Bà ta thật sự vừa gặp được Lục Thảo là đã thấy phiền lòng.
Lục Thảo nổi nóng, cầm gậy lên đánh vào mông Tuyết Đoàn một cái: “Tao không phải mẹ mày thì ai là mẹ mày? Lục Giai Giai sao? Cô ta chẳng liên quan gì đến mày hết, mày tưởng cô ta sẽ cần mày sao?”
Tuyết Đoàn bị đánh một cái ngồi bệt xuống đất, mông vừa đau vừa tê, tiếng khóc của nó lập tức to hơn.
“Mày đánh nó làm gì?” Bác gái cả Lục nhíu mày, đỡ Tuyết Đoàn dậy: “Bây giờ xảy ra loại chuyện này mà mày còn đánh nó, mày thật sự muốn mẹ con thành kẻ thù hay sao?”
Lục Thảo tức muốn chết đi được: “Nó đã đòi nhận người phụ nữ khác làm mẹ, con có đánh nó cũng đã sao hả?”
Bác gái cả Lục nhắm mắt, bà ta thật sự muốn vả cô ta một cái cho tỉnh.
Cũng may bác cả Lục tới, ông ta dẫn Tuyết Đoàn với Lục Thảo về.
Lục Giai Giai nghe thấy ngoài cửa không còn động tĩnh nữa, rót một phần nước để phơi dưới nắng ra, tắm cho Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn rất ngoan, còn yêu cầu được tắm xà phòng.
Đến tối, cậu bé cứ đòi được ôm Lục Giai Giai ngủ.
Tiết Ngạn là một quả cầu lửa lớn, đứa trẻ này là một quả cầu lửa nhỏ, nóng đến mức trong lúc nhất thời Lục Giai Giai không tài nào ngủ được, chỉ có thể cầm quạt không ngừng quạt gió.
“Mẹ ơi, sau này mẹ không cần để ý đến Tuyết Đoàn, nó không tốt.” Bạch Đoàn ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn Lục Giai Giai.
Động tác quạt gió của Lục Giai Giai hơi dừng lại, cô đặt cái quạt hương bồ xuống, vỗ lên lưng Bạch Đoàn, nói với vẻ vô tội: “Vậy nó chạy tới đây tìm mẹ nói chuyện thì phải làm sao? Mẹ cũng không thể không để ý đến nó.”
Bạch Đoàn trừng to mắt, ngồi dậy: “Không được, nó tìm mẹ nói chuyện, mẹ cũng không thể để ý đến nó.”
Lục Giai Giai nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu bé đã có chút giống với Tiết Ngạn, cô nhịn cười, gật đầu: “Được, không để ý đến nó.”
Lúc này, Bạch Đoàn mới yên tâm, cậu bé lại nằm về giường.
Mẹ là của một mình cậu bé thôi.
Lục Giai Giai tiếp tục quạt cho cậu bé.
Bạch Đoàn ôm cánh tay của Lục Giai Giai mà ngủ, cô thì lại nóng đến mức có hơi không ngủ được, nhìn gương mặt nhỏ của Bạch Đoàn rồi giơ tay nhéo một cái.
Bạch Đoàn ưm ưm một tiếng, Lục Giai Giai vội vàng rụt tay về, vỗ lên vai cậu bé.
Buổi tối Lục Thảo khóc, Tuyết Đoàn là do cô ta sinh ra, bây giờ lại chạy qua đó gọi Lục Giai Giai là mẹ, trong lòng cô ta rất khó chịu.