Châu Văn Thanh ở bên cạnh đã sắp tham gia thi đại học rồi, anh ta trở mình với vẻ bực bội, bịt tai mình lại.
Sau khi chuyện này qua đi, liên tiếp mấy ngày Bạch Đoàn đều không chạy ra ngoài chơi, chỉ sợ lúc cậu bé không ở nhà, Tuyết Đoàn sẽ tới cướp Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai thì lại ở nhà làm bài tập về nhà, lúc về quê giáo viên giao cho một bài luận văn, khi nào khai giảng thì nộp, gần đây cô cũng bận đến không ngóc đầu lên được.
Bạch Đoàn viết bảng chữ cái, cô thì viết luận văn, hai mẹ con ngày nào cũng cắm mặt vào sách.
…
Tiết Ngạn chạy tới phía nam một chuyến, hơn nữa còn nguyên cứu rất nhiều chính sách, buổi tối anh lấy một phương thuốc ra, nghĩ ngợi rồi bắt đầu nghĩ tên.
Anh chạy ở bên ngoài hơn hai mươi ngày, khi về cũng vừa vặn tới kỳ thi đại học, lần này Châu Văn Thanh không dám chém gió tiếp nữa, không nói một lời chạy lên thị trấn đi thi.
Bác gái cả Lục cũng không còn chém như hai năm trước nữa, Châu Văn Thanh vừa đi thi là bà ta đóng cửa nhà mình, chỉ sợ có người chạy tới tìm bà ta nói về Châu Văn Thanh.
Có bác gái tới nhà bà ta mượn cái kéo, vừa mới lộ bóng dáng ra, bác gái cả Lục đã lập tức đóng cửa lại.
Bác gái: “…”
Bác gái cả Lục vội vàng nói với chị dâu: “Lát nữa thím Trương cô qua đây, cô cứ nói tôi không thoải mái, nằm trong nhà nhé.”
“…” Con dâu thứ cưỡng chế bản thân gật đầu.
Thật ra cô ta cũng cảm thấy không thoải mái.
Lỡ như người trong thôn nhắc đến chuyện Châu Văn Thanh dập đầu gọi cha năm ngoái thì phải làm sao?
Bác gái cả Lục nhanh chóng trốn vào phòng mình, hơn nữa còn cài then cửa lại.
Con dâu thứ: “…”
Gần đây Lục Thảo trông chừng Tuyết Đoàn rất chặt chẽ, cả đời này cô ta có thể bắt được cũng không đến mấy người, thẳng đến lúc này cô ta cũng hiểu được mình sống thảm hại cỡ nào.
Con trai là hy vọng duy nhất của cô ta, nếu ngay cả con trai cũng không cần cô ta vậy cô ta còn gì nữa?
Lục Thảo nhiều lần giải thích với Tuyết Đoàn: “Mày đừng nghĩ ngợi lung tung, tao mới là mẹ mày, lúc trước tao đẻ mày ra mất đến một ngày, khi ấy nhà chúng ta chỉ có tao với cha mẹ, làm sao mày có khả năng là con trai của Lục Giai Giai được.”
“Đúng rồi, tao quên nói cho mày biết, lúc trước khi Lục Giai Giai sinh, trong cửa ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, điều kiện gia đình của cô ta tốt như thế, tại sao lại ném mày đi chứ?”
“Mày nhìn xem mày lớn lên giống tao như vậy, làm sao có khả năng có quan hệ với Lục Giai Giai được?” Cô ta tốn hết nước bọt nói.
Lúc này, Tuyết Đoàn vẫn chưa có nhận thức quá lớn về diện mạo, nó cũng chưa từng soi gương, có một ngày rửa mặt, nó mơ hồ nhìn thấy ảnh ngược.
Nước còn nổi gợn sóng nhẹ, cái bóng bên trong cũng lay động theo, nhưng nó không thể không thừa nhận mình với Lục Thảo thật sự lớn lên rất giống nhau.
Hóa ra nó thật sự không phải con trai của Lục Giai Giai, Lục Giai Giai không phải mẹ nó.
Buổi chiều Tiết Ngạn trở về, cả người từ trên xuống dưới đều thiu như bánh bao ngâm, để không thu hút sự chú ý, râu anh cũng để mọc hơi dài, mái tóc rối tung, áo choàng ngắn khoác tùy tiện lên người, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắn.
Quần bên dưới thì cộc, lộ ra cẳng chân màu đồng cổ, đôi giày vải màu đen trên chân còn thủng một lỗ, ngón chân chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể thòi ra.
Lục Giai Giai vừa liếc mắt nhìn anh một cái, đôi mắt đã lập tức sáng lên, cô mừng rỡ chạy tới, làm ra động tác muốn nhào lên người anh: “Tiết Ngạn!”
Nhưng ngay giây sau, cô khịt mũi.
“Ăn cơm trước đi!”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai nhanh chóng quay người đi vào nhà bếp, múc một bát nước đậu xanh trong nồi cho anh, sau đó lại lấy rau đã xào buổi sáng và bánh bao ra.
Cô nhìn Tiết Ngạn giống như vừa chạy nạn về.
“Khụ, em đi tìm quần áo cho anh tắm.” Cô lại vội vàng đi vào phòng ngủ.
Bạch Đoàn bám vào cửa nhìn Tiết Ngạn, hoàn toàn không đi lên, cậu bé lộ ra gương mặt nhỏ: “Cha hôi quá, mẹ không thích, mẹ thích người thơm, con rất thơm, tối hôm qua còn dùng xà phòng của mẹ nữa.”
“…” Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn hơi di chuyển, thật ra bản thân anh cũng có thể ngửi thấy mùi, nhưng thời tiết thật sự quá nóng, xe lửa và xe buýt luân phiên đi về như thế.