Đặc biệt là xe buýt, bên trong giống như cái lò thiêu, lúc nóng nhất mồ hôi trực tiếp chảy từ tên trán xuống, toàn bộ chỗ ngồi đều ướt nhẹp.
Càng đừng nói đến mùi bên trong.
Tiết Ngạn uống vài hớp nước đậu xanh xong, anh xách nước đi vào nhà tắm, Lục Giai Giai đang thêm nước nóng cho anh.
Anh đi lên: “Để anh làm là được.”
Cùng với việc anh lại gần, kèm theo đó là một mùi ôi thiu, Lục Giai Giai nôn khan theo phản ứng sinh lý.
“…” Tiết Ngạn nhíu mày, xách thùng nước đứng nguyên tại chỗ với vẻ tủi thân vô cùng.
Lục Giai Giai nhỏ giọng: “Không phải ghét bỏ anh đâu, em chỉ hơi thích sạch sẽ tí thôi.”
Không phải cô cố ý mà, nhưng mùi này thật sự đến người bình thường cũng nôn khan.
Đang nói thì mẹ Lục vừa ở bên ngoài nói chuyện trở về, bà ta nghe người trong thôn nói Tiết Ngạn đã về, thấy anh đang đứng ở cửa phòng tắm, bà ta không hề đề phòng mà đi qua.
“Có đói không? Muốn ăn gì thì nói với mẹ, buổi tối nấu cho con… ọe!” Mẹ Lục lùi lại, bà ta nhíu chặt mày.
…
Mẹ Lục quan sát Tiết Ngạn từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi một cách không hề nương tình: “Sao lại mùi thế này?”
“…” Ngón chân của Tiết Ngạn đè lên đáy giày, thấp giọng đáp: “Ngồi xe buýt quá lâu, bên trong nóng.”
“Vậy mau đi tắm đi.” Mẹ Lục cũng không hỏi anh ăn gì nữa mà quay người rời đi, vừa đi được hai bước lại quay đầu về, bà ta vẫy tay với Lục Giai Giai: “Mau qua đây, đứng trong đó làm gì?”
“Đúng đúng.” Lục Giai Giai gật đầu với tần suất cao, nghiêng người rời đi từ bên cạnh Tiết Ngạn, trước khi ra khỏi cửa còn giải thích: “Mẹ cũng hơi thích sạch sẽ, anh tắm kỹ vào nhé, bọn em đi nấu cơm cho anh.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai còn thân thiết đóng cửa lại cho Tiết Ngạn.
Không lâu sau Bạch Đoàn đứng bên cạnh Lục Giai Giai, cậu bé bịt mũi: “Mẹ ơi, vừa rồi cha thối lắm.”
Lục Giai Giai nhỏ giọng thành thật bảo: “Đúng là rất thối.”
Vừa dứt lời thì cửa bị đẩy ra, cánh cửa vừa mở, Tiết Ngạn vẫn mặc nguyên bộ đồ đó, trái tim của Lục Giai Giai nhảy lên dữ dội vài cái: “Sao thế?”
“Lấy đồ.” Tiết Ngạn quay đầu đi vào phòng.
Trong lòng Lục Giai Giai nghi ngờ, rõ ràng cô đã lấy sẵn quần áo cho anh rồi mà, sao còn có đồ cần lấy nữa?
Cô đang nghĩ thì Tiết Ngạn đi ra khỏi cửa, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, trong hộp nhỏ là xà phòng của Lục Giai Giai.
Cô cũng mặc kệ, vội vàng vào nhà bếp nấu cơm với mẹ Lục.
Một tiếng sau Tiết Ngạn mới đi ra, mái tóc ướt nhẹp dính lên trán, trên người mang theo hơi nước, còn chưa đi qua mà Lục Giai Giai đã ngửi thấy một mùi thơm của xà phòng.
Trong lòng cô lập tức có một dự cảm chẳng lành, nhân lúc Tiết Ngạn cầm quần áo bẩn về phòng, cô chạy tới nhà tắm nhìn.
Lục Giai Giai cầm một miếng xà phòng nhỏ trong hộp lên, cô nhớ tối qua lúc tắm còn là một cục to, kiên trì dùng một tháng cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ…
Rốt cuộc diện tích cơ thể của Tiết Ngạn lớn bao nhiêu mà tắm một lần đã dùng nhiều như thế.
Cô ngây người, đầu óc còn chưa xoay chuyển được thì Tiết Ngạn đã cầm bột giặt đi ra.
Anh nhìn xà phòng trong tay cô, quay đầu đi với vẻ lạnh nhạt, từ chối nói chuyện.
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục cầm một tảng đậu hũ đi từ bên ngoài về, bây giờ trong thôn đã bắt đầu có người rao bán đậu hũ, mỗi ngày nấu cơm đều có thể nghe thấy tiếng rao.
“Lát nữa rán đậu hũ cho các con ăn, ôi, sao lại thơm như vậy?” Mẹ Lục khịt mũi, tầm nhìn chuyển về phía Tiết Ngạn, hiếm thấy bà ta không lên tiếng mà quay về nhà bếp nấu cơm.
Lục Giai Giai đặt xà phòng xuống rồi đi vào bếp giúp đỡ, thuận tiện lấy một cái khăn đặt lên đầu Tiết Ngạn: “Tuy trời nóng nhưng cũng phải lau khô tóc chứ.”
Tiết Ngạn ừm một tiếng, không ngẩng đầu.
Thật ra anh cũng không nghĩ sẽ thơm như thế, hình như dùng hơi quá.
Lục Giai Giai thấy anh giống cô vợ nhỏ chán chường, chẳng hiểu sao lại cảm thấy thích, chỉ có thể nhịn cười đi vào nhà bếp.
Tiết Ngạn giặt quần áo xưa nay đều nhanh, chỉ vài phút đã giặt xong quần áo của mình.
Bạch Đoàn chạy đến nhà bếp bưng một bát nước đậu xanh ra cho anh: “Cha uống.”
Tiết Ngạn duỗi tay nhận lấy, Bạch Đoàn chỉ vào cái túi mà Tiết Ngạn đặt trong phòng: “Cha có mua quà cho Bạch Đoàn không ạ?”
Tiết Ngạn huống hai hớp, sau đó đi qua lấy một cái xe đồ chơi nhỏ ra ngoài.
Bé trai đều thích loại đồ chơi này, cậu bé oa một tiếng, chỉ hận bây giờ không thể ra ngoài tìm Thạch Đầu và Chuyên Đầu chơi, nhưng trời đã tối rồi, chỉ có thể ở nhà vậy.