Mặt trời buổi chiều đã gần tắt, nhưng vẫn có người nóng đến mức đầu óc choáng váng, Phương Nhu bị Khổng Nhã nhìn mà chột dạ, tầm nhìn liếc sang bên cạnh.
Khổng Nhã không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của mình, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi đã đăng ký kết hôn được nửa năm, sau này xin cô giữ tự trọng, đừng làm ra loại chuyện khiến người khác phản cảm này nữa.”
Nhìn như đang khuyên nhủ nhưng trên thực tế lực sát thương lại rất lớn, chẳng nói gì cả nhưng lại như đã nói lời sỉ nhục nào đó.
Bên cạnh đã có thôn dân cười thành tiếng, chỉ trỏ vào Phương Nhu.
Đầu óc cô ta càng choáng váng hơn, há miệng mơ hồ nói: “Tôi, tôi đã làm ra chuyện gì khiến người phản cảm chứ…”
Lục Kính Quốc quay đầu, đôi mắt đen lạnh lùng vô cùng: “Đồng chí Phương phải không? Nhà họ Lục chúng tôi với nhà họ Phương cũng không có bất cứ quan hệ gì, kết hôn cũng không cần thông báo cho cô biết, nếu mọi người đã không quen biết nhau, sau này gặp mặt xin hãy giữ khoảng cách.”
Phương Nhu không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì, cô ta chỉ biết là khó chịu, bản thân vô cùng khó chịu.
Bây giờ thái độ của anh cả đối với cô ta càng ngày càng không tốt, mẹ cô ta cũng bắt đầu hung dữ với cô ta, như thể toàn bộ chuyện xấu đều tìm tới vậy.
Lục Kính Quốc chẳng muốn để ý đến cô gái này nữa, anh ta vốn không nhớ ra cô ta, không quan trọng.
Anh ta cúi mắt, ngón tay đặt lên lòng bàn tay của Khổng Nhã: “Ôm chặt, đi thôi.”
Khổng Nhã dùng sức túm áo của Lục Kính Quốc, sau đó làm như không có chuyện gì mà ôm hông anh ta.
Hai người đạp xe chậm rãi rời đi.
Hành động cử chỉ vừa rồi của Phương Nhu rất khác người, đều không phải kẻ ngốc, hơi nghĩ một chút cũng biết suy nghĩ của cô ta.
Mới đầu mọi người còn ngại mặt mũi của cô ta nên không lớn tiếng nói chuyện, mà chỉ thì thầm to nhỏ.
“Thằng ba nhà họ Lục chẳng có quan hệ gì với cô ta hết, cô ta lại chạy tới đây hỏi người ta tại sao kết hôn không thông báo cho cô ta biết, đúng là nực cười, không biết còn tưởng thằng ba nhà họ Lục phụ cô ta.”
“Bà không nhìn thấy sao? Thằng ba nhà họ Lục hoàn toàn không quen biết cô ta, mới đầu cũng không nhận ra mà, chẳng qua vợ của thằng ba nhà họ Lục đẹp quá đi mất, đồ ngu cũng biết nên chọn ai.”
“Quá không biết tự lượng sức mình, chỉ dựa vào thân phận và địa vị của thằng ba nhà họ Lục cũng không có khả năng lấy một cô gái bình thường ở thôn chúng ta.”
Sau đó người càng lúc càng đông, có bà cô nhận ra Phương Nhu: “Đây không phải đứa con gái của nhà họ Phương thôn bên cạnh hay sao? Chính là cô gái mấy hôm trước tôi nói với mấy người đó, không cần con của mình mà ly hôn, lại làm ầm ĩ khiến anh cả nhà mình phải ly hôn đó.”
“Cái gì? Người bà nói là cô ta ấy hả, lòng dạ cô gái này rất xấu, gia đình đều bị cô ta phá tan tành rồi.”
Lời bàn tán của thôn dân trong nháy mắt không còn kiêng dè nữa, Phương Nhu không thể nán lại thôn Tây Thủy mà bật khóc chạy đi.
Về đến nhà, bà cụ đang ở trên giường ho sù sụ, bà ta nghe thấy động tĩnh, đấm ngực lên tiếng: “Tiểu Nhu, con về rồi à, rót cho mẹ cốc nước.”
Bây giờ Phương Nhu không có lòng dạ nào rót nước cho bà cụ, cô ta đóng cửa lại chạy về phòng mình khóc.
Bà cụ cảm thấy lồng ngực không thoải mái, lại vô cùng khát nước, chỉ có thể giơ gậy mò mẫm đi.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cả người bà ta vừa mệt vừa nóng nảy, bước đi nhanh hơn, không để ý cái ghế nằm dưới chân, cơ thể lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất.
…
Khổng Nhã mang thai đối với nhà họ Lục mà nói là chuyện mừng, Lục Kính Quốc ở nhà nhàn rỗi là học nấu cơm, không phải nấu ngon bao nhiêu, cũng không phải khó ăn bao nhiêu, chỉ là trình độ bình thường.
Mẹ Lục thi thoảng sẽ vào phòng nói mấy vấn đề kiêng kỵ lúc mang thai cho Khổng Nhã.
Kỳ nghỉ cũng gần kết thúc, gần đây Lục Giai Giai rất bận, cô học song ngữ.
Luận văn tiếng Anh đã viết xong nhưng luận văn tiểng Đức thì lại phiền phức.
Cô không có căn bản tiếng Đức, tuy học một năm rưỡi rồi nhưng rất nhiều danh từ chuyên ngành vẫn cần phải tra, trong nhà không có điện, máy ghi âm của cô không sử dụng được, cũng không có cách nào luyện khẩu ngữ.
Lục Giai Giai ở nhà bận rộn mấy ngày, sách đã gần như lật nát hết, cả ngày không phải đọc sách thì chính là viết từ.
Buổi tối cũng không kể chuyện cho Bạch Đoàn nghe mà trừng mắt nhìn nóc nhà nghĩ phát biểu luận văn.