Vào đúng thời khắc mấu chốt thì trong thôn cũng bắt đầu nối điện, thôn xóm phía trước đã được nối, giờ đến lượt thôn Tây Thủy.
Người từ thị trấn qua đây mang theo rất nhiều cột điện, người trong thôn cảm thấy hiếm lạ nên vây quanh xem.
Hoàn toàn nối xong điện vẫn cần một khoảng thời gian, nhưng trường học đã sắp khai giảng rồi, một gia đình lớn lại về thủ đô.
Triệu Xã Hội nhìn bóng lưng của Lục Giai Giai, anh ta ngây người vài giây.
Cho dù anh ta có muốn tin hay không thi bây giờ Lục Giai Giai quả thật sống rất hạnh phúc, cô rất cố gắng cũng rất ưu tú, Tiết Ngạn cũng vậy.
Cô sống hạnh phúc, cuối cùng thì anh ta cũng không hy vọng xa vời nữa…
Triệu Xã Hội về đến nhà, bác gái Triệu đang giặt quần áo: “Mẹ…”
“Cái gì?” Bác gái Triệu tức giận ngẩng đầu, bà ta vò mạnh cái áo một cái.
Năm nay Triệu Xã Hội đã hai mươi lăm rồi mà vẫn chưa kết hôn, mấy ngày trước giới thiệu một đối tượng cho anh ta, mà anh ta không chịu đi, bác gái Triệu tức đến mức đầu bốc khói: “Cút qua một bên, nhìn thấy mày là phiền rồi!”
“Không phải mẹ nói ngày mai xem mắt cho con sao? Ngày mai con đi.” Anh ta nhìn bọt xà phòng trong cái chậu của mẹ mình.
“Cái gì? Con chịu đi xem mắt sao?” Bác gái Triệu lại sững sờ, bà ta đứng hình vài giây: “Con nói thật chứ, con thật sự bằng lòng đi xem mắt sao?”
Triệu Xã Hội gật đầu.
Trong lòng bác gái Triệu lại hơi hoang mang.
Đứa con trai này của bà ta, bà ta hiểu, người trông thì tùy tiện nhưng rất bướng bỉnh về chuyện tình cảm, bằng không cũng sẽ không lớn đầu như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn.
Bác gái Triệu cúi đầu, động tác chà quần áo dần dần chậm lại, bà ta im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi với giọng buồn bã: “Sao lại nghĩ đến vậy?”
Sau khi bà ta hỏi lại có hơi hối hận, vất vả lắm con trai mới đồng ý đi xem mắt, bà ta hỏi câu này lỡ như đối phương hối hận thì phải làm sao?
Triệu Xã Hội nhoẻn miệng cười: “Buông được rồi.”
Ngắn ngủi ba chữ thôi, đôi mắt của bác gái Triệu lại hơi cay xè, bà ta cúi đầu nhanh chóng giặt quần áo.
Khổng Nhã đã mang thai, suốt toàn bộ quá trình Lục Kính Quốc đều chăm sóc, chỉ sợ cô ấy có chỗ nào đó không thoải mái, nhưng cho dù là như thế thì mùi khó ngửi trên xe buýt vẫn khiến cô ấy buồn nôn.
Lục Giai Giai đã sớm có sự chuẩn bị, nhanh chóng lấy một cái túi nilon ra cho Khổng Nhã.
Mẹ Lục nhìn: “Cho mẹ một cái.”
Cha Lục: “…”
Ba người phụ nữ nôn đến tối tăm mặt mày, còn chưa xuống khỏi xe buýt mà sắc mặt đã trắng bệch.
Cũng may là bọn họ không quá say xe lửa, chỉ là hơi khó chịu một chút, dày vò hết hai ngày mới đến được thủ đô.
Lục Giai Giai thậm chí mặc kệ luôn luận văn, vừa nằm lên giường đã ngủ, nửa đêm lại đột nhiên mở mắt.
Sắp phải giao bài tập về nhà rồi!
Cô bò xuống giường cắm máy ghi âm, đeo tai nghe lên bắt đầu nghe tiếng Đức.
Luận văn của cô còn một chút xíu nữa là hoàn thành, luận văn bây giờ khác với của trước đây, dù sao thì học viện bọn họ cũng chuyên dạy ngoại ngữ, không có khả năng để sinh viên học ngoại ngữ câm.
Giống như luận văn này không chỉ phải giao bản giấy mà nhất định còn phải diễn thuyết trước mặt mọi người.
Về mặt học hành, Lục Giai Giai vẫn luôn là học sinh ngoan, yêu cầu đối với bản thân khá cao, không phải cô không thể nhanh chóng hoàn thành luận văn mà là không thể không nhanh chóng hoàn thành luận văn chất lượng cao.
Tiết Ngạn khá mệt, lúc Lục Giai Giai xuống giường anh cũng không tỉnh, ngủ đến nửa đêm, anh sờ bên cạnh lại thấy trống trải, ngón tay hơi nhúc nhích, chợt mở bừng mắt ra.
Quả nhiên Lục Giai Giai không ở đây, Tiết Ngạn ngồi dậy, nhìn thấy phòng khách nhỏ sáng ánh đèn, Lục Giai Giai đang ngồi trên ghế đeo tai nghe đọc ghi chép.
Anh nhíu mày đi đến sau lưng cô, liếc mắt nhìn nét chữ nguệch ngoạc bên trên.
Anh có học qua tiếng Anh nhưng hoàn toàn không biết gì về tiếng Đức.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn giờ trên đồng hồ.
Hai giờ sáng.
Anh chợt cúi người, trực tiếp bế Lục Giai Giai vào trong lòng.
“Á.” Lục Giai Giai giật nảy mình, nhỏ giọng kêu lên.
“Ngủ thôi.”
“Nhưng em vẫn chưa làm xong bài tập về nhà.” Lục Giai Giai khổ sở nói.
“Ngày mai vẫn còn một ngày, anh không để em làm gì hết, cho em đặc biệt ngồi làm bài tập về nhà, hôm nay ngủ sớm một chút.” Tiết Ngạn đứng dậy, thuận tay tắt đèn, đôi chân dài đi đến bên cạnh giường, ôm Lục Giai Giai ngủ tiếp.
Buổi tối thời gian tỉnh dài rồi, Lục Giai Giai mở trừng đôi mắt to, không hề buồn ngủ tí nào.