“Không buồn ngủ, có cần anh giúp em không?” Ngón tay của Tiết Ngạn sờ lên cái eo mảnh khảnh của Lục Giai Giai, yết hầu hơi di chuyển.
“Buồn ngủ, em buồn ngủ.” Lục Giai Giai vội vàng nhắm mắt.
Ngày hôm sau cô dậy từ rất sớm, nhanh chóng hoàn thành bài tập, hơn nữa bắt đầu luyện độ lưu loát khi phát biểu luận văn.
…
Nhà họ Lục vừa đi gần như là đi hết một nửa, chỉ còn lại ba phòng khác ở nhà.
Thời tiết đã không còn nóng như trước nữa, Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc lại chạy lên huyện vài lần, mùi trong nhà cũng đã bay hết, hai gia đình bọn họ định chuyển lên huyện.
Đồ ở huyện nhiều, làm việc gì cũng thuận tiện, Lý Phân vừa vặn đi nghỉ ngơi.
Hàng xóm tìm Trương Thục Vân tán gẫu, nói đến thôn bên cạnh là vô cùng thần bí: “Cô biết nhà họ Phương ở thôn bên cạnh không? Nhà bọn họ xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Trương Thục Vân tò mò.
Hàng xóm thở dài một tiếng: “Chính là bà cụ nhà bọn họ đó, không phải mắt không nhìn thấy gì hay sao? Ngã rồi cũng không ai biết, lúc phát hiện ra thì cơ thể đã lạnh ngắt rồi, còn tưởng có thể sống thọ chết tại nhà chứ, kết quả…”
Trương Thục Vân hơi dừng lại: “Bà cụ nhà đó mất rồi sao?”
“Còn không à, thằng cả nhà bọn họ đánh đứa con gái nhà họ Phương một trận, khi ấy thằng cả ra đồng làm việc, chỉ có mỗi đứa con gái ở nhà, không ngờ mẹ nằm trên đất mất mà cô ta vẫn còn ở trong phòng ngủ, cơm tối cũng không nấu, nếu buổi chiều cô ta nấu cơm thì còn có thể phát hiện ra sớm một chút.”
Trương Thục Vân không để ý cho lắm, cũng chỉ cảm thán: “Vậy cũng đáng thương quá.”
“Đúng đó.” Cô ta nói rồi lại nhắc đến Lục Ái Quốc: “Thục Vân, nhà các cô xảy ra chuyện gì vậy? Sao bây giờ công việc ở đoàn văn công lại cho phòng hai, các cô không cần nữa sao?”
Trương Thục Vân giả bộ ngớ ngẩn để lừa: “Đều là công việc của nhà chúng tôi, ai làm cũng như nhau.”
Bây giờ nhà họ Lục cực kỳ hưng thịnh, có thôn dân chướng mắt cả ngày lẩm bẩm, nói người không có triển vọng nhất ở nhà họ Lục chính là ba đứa con trai ở thôn Tây Thủy.
Cũng không tính là không có triển vọng, nhưng so với Lục Giai Giai và thằng ba thì quả thật là không có triển vọng đến cực điểm.
Bọn họ thầm nghĩ, tương lai của nhà họ Lục cho dù có tốt đến đâu thì cũng là trúc xấu không ra được măng ngon.
Sau này mối quan hệ này cũng sẽ càng ngày càng xa cách thôi.
Có người có lòng tốt khuyên Trương Thục Vân: “Thục Vân, cô không sốt ruột sao? Cô nhìn cô em chồng cô với Kính Quốc đều lên thủ đô cả rồi, sau này cũng lợi hại lắm đấy, cô không kêu bọn họ nâng đỡ mình một chút sao, không đúng, sao bọn họ lại không nâng đỡ các cô chứ?”
Đâm thọt Lục Giai Giai thì Trương Thục Vân không làm được: “Có gì mà phải nâng đỡ? Em gái tôi chỉ là một sinh viên nghèo, em ba chính trực, sẽ không ở sau lưng làm mấy chuyện trộm gà bắt chó kia đâu.”
Đều là người sống thành tinh mấy chục năm rồi, ai không nghe ra được Trương Thục Vân đang chỉ gà mắng chó.
Ngoài mặt bọn họ cười ha ha nhưng sau lưng lại cảm thấy cô ta ngu xuẩn.
Cách hai ngày sau, phòng cả với phòng tư dọn dẹp xong nhà cửa, hai gia đình cũng xuất phát.
Bọc mấy bao quần áo với chăn mền mang đi, Lục Hoa với Lục Nguyệt đã mười bốn, mười lăm tuổi rồi, cô gái nửa lớn có thể cầm được không ít đồ, Thạch Đầu với Chuyên Đầu đã tám, chín tuổi, cũng có thể cầm được không ít đồ, đồ có thể cầm đều thuận lợi mang hết đi.
Gia đình Lục Nghiệp Quốc người ít cầm không hết, đành tìm hai người anh em chơi không tồi ở trong thôn tới mang hộ.
Hai gia đình chạy lên máy kéo từ sớm, đồ đạc nhét đầy ắp.
Trịnh Tú Liên thấy Trương Thục Vân và Lý Phân rời đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác hối hận.
Ngược lại cô ta không hối hận vì hai phòng khác có thể trong căn nhà tốt, mở cửa tiệm, mà là hối hận vì không thể cho các con điều kiện học hành tốt hơn.
Đám trẻ ở phòng cả đều chuyển đến trường học ở huyện học rồi, ăn ở cũng đều ở đó luôn, mà con cái nhà bọn họ mỗi ngày vẫn phải dậy từ rất sớm, đi đường rất lâu để đến trường học cũ kỹ.
Sách giáo khoa cũng đều chọn mua sách cũ, có quyển thậm chí còn phải chép lại.
Trịnh Tú Liên ngồi trong mảnh sân trống vắng, mỗi lần đều nghĩ đến dự định tới phía nam làm ăn buôn bán.
“Thục Vân, các cô định đi đâu thế?” Người trong thôn đều sững sờ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đỏ mặt tía tai hỏi: “Các cô cũng định lên thủ đô sao?”
“Không phải, chúng tôi lên huyện thôi.” Đã sắp đi cả rồi, Trương Thục Vân cũng không còn kiêng dè nhiều như thế nữa: “Các người cũng biết cả rồi đấy, không phải khoảng thời gian trước Ái Quốc nhà chúng tôi chạy ra ngoài vài chuyến sao? Cũng kiếm được ít tiền, định lên huyện tìm công việc, thuận tiện cũng đưa các con qua đó học.”